Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 72
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:46
Trời nắng đẹp, Trịnh Tri Ý đang mệt mỏi vì học hành bỗng muốn chơi xích đu. Nhưng trong Thanh Tuyên Các lại không có xích đu. Quần Thanh nghĩ việc này cũng không khó, nên nàng gọi cung nữ đến giúp. Hai người chặt củi, buộc hai sợi dây thừng, và một chiếc xích đu được dựng lên trong Nam viên.
Chiếc xích đu đã sẵn sàng, tấm ván đu đưa qua lại. Trịnh Tri Ý vui mừng chạm vào chúng và đột nhiên nói: "Thanh cô nương đu trước đi!"
Lời còn chưa dứt, đã có cả đống người hưởng ứng. A Tương và những người khác cười át tiếng Quần Thanh, nhất quyết bắt nàng ngồi xuống trước.
Hai tai Quần Thanh đỏ bừng, chỉ biết vuốt ve gấu váy. Cô ngồi trên xích đu, hai tay nắm chặt dây thừng. Trịnh Tri Ý đẩy nàng từ phía sau, gió thổi tung mái tóc và váy của Quần Thanh. Mây đen giăng kín bầu trời xanh ngắt, chợt đến rồi chợt đi.
A Tương lo lắng nói: "Lương đệ, nhẹ tay một chút. Đừng làm tổn thương bộ não thông minh của Thanh tỷ."
Quần Thanh nghe tiếng cười của mọi người, cảm thấy như mình đã trở về nhà. Không hiểu sao cô cũng cười theo.
Đu đưa hai vòng, cô nhanh nhẹn nhảy xuống, để Trịnh Tri Ý chơi với các tỳ nữ.
Quần Thanh nhìn quanh. Lần đầu tiên Lãm Nguyệt không đi theo Trịnh Tri Ý. Nàng chỉ đứng ở cổng cung, nhìn từ xa, vẻ mặt có chút buồn bã. Thấy nàng, Lãm Nguyệt vội vàng quay người trở về phòng ngủ.
"Ngươi sao vậy?" Quần Thanh theo nàng vào trong. Lãm Nguyệt cầm một mảnh vải, lau chùi qua loa bàn trang điểm của Trịnh Tri Ý, gượng cười. "Không có gì."
Quần Thanh dựa vào bàn trang điểm, lặng lẽ quan sát động tĩnh của nàng. "Ngươi cãi nhau với Lương đệ, hay là bị thái tử trách mắng?"
Không nói thì thôi, Lãm Nguyệt vứt tấm vải sang một bên, ngồi bệt xuống đất, mắt đỏ hoe. "Ta nghĩ mình không thể trở thành một cung nữ thành công được."
“Sao lại nói vậy?” Quần Thanh hỏi
“A Tương non nớt, giờ cũng đã vững chắc lên rồi, A Mạnh có thể lo liệu mọi việc, Nhược Thiện cũng có tài thêu thùa… Chỉ có ta là vẫn còn loay hoay.” Lãm Nguyệt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước. "Lương đệ giờ đã lớn rồi, chẳng còn đọc thoại bản nữa. Thân làm cung nữ nhưng ta lại chẳng thể dạy dỗ nàng giống như ngươi. Ngay cả đốt nến cũng vụng về, bị thái tử điện hạ khiển trách."
Chưa kịp nói xong, sự hoảng loạn bị dồn nén ngay lập tức bộc phát, Lãm Nguyệt lấy tay áo che mặt, khóc nức nở.
“Ai nói ngươi vô dụng?” Quần Thanh sợ nhất là thấy người khác khóc lóc, ngồi xuống bên cạnh nàng ta, nắm lấy tay áo nàng “Ngươi thực sự rất có khả năng.”
Nghĩ đến Lý Hiển cố ý gây khó dễ cho Lãm Nguyệt để nàng không nhìn thấy hắn phát bệnh, nhưng Lãm Nguyệt lại không biết được nội tình.
“Ta thì có khả năng gì chứ?” Lãm Nguyệt nức nở. “Ta cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết bóc hạt hướng dương, lân la nói chuyện phiếm tứ phía.”
"Ai bảo nói chuyện phiếm là vô ích?" Quần Thanh nhấn mạnh. Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Hôm đó thái tử trục xuất ta khỏi cung, chính ngươi là người nửa đêm đánh thức cung nữ dậy tìm cho ta một bản kê khai cung. Ngươi là người đầu tiên biết chuyện đón xá lợi Phật, chuyện Yến vương trở về biên cương, chuyện thái tử tranh chấp với sứ thần, tất cả đều do ngươi lo liệu. Không ai khác có thể làm được."
Tiếng nức nở của Lãm Nguyệt ngừng lại, nàng ta ngơ ngác nhìn nàng với đôi mắt đẫm lệ. Hình như đúng là như vậy! Nếu Quần Thanh không nói cho nàng biết, nàng sẽ không bao giờ biết nói chuyện phiếm lại hữu ích đến vậy.
Rồi nàng nghĩ: Nếu không có nàng, ai có thể lấy lòng Từ Tư Bộ, tìm cho Quần Thanh một vị trí trong cung? Ai giúp Quần Thanh đổi hai hộp châu báu lớn lấy ngọc dạ minh châu rồi mang ra khỏi cung?
Nghĩ đến đây, nàng bật cười, bỗng nhiên muốn ra ngoài chơi xích đu. "Vậy lát nữa ta lại tiếp tục đi nói chuyện phiếm?"
"Trong cung này, tin tức quý giá vô cùng, công lao của ngươi cũng quý giá vô cùng." Quần Thanh nhìn nàng với ánh mắt chân thành. "Sau này nếu có tin tức gì, cứ nói cho ta biết trước, xem có giúp ích gì cho Thanh Tuyên Các không."
"Đương nhiên rồi." Lãm Nguyệt ngượng ngùng, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt.
"Dạo này ta có chuyện muốn biết," Quần Thanh nói với Lãm Nguyệt. "Ta muốn biết Lục Trường Sử của Yến Vương phủ mấy ngày nay có đến triều đình không. Nhưng mà chuyện này rất khó, nếu không tìm ra thì thôi quên đi."
"Khó khăn gì chứ?" Lãm Nguyệt tự tin nói, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Quần Thanh. "Ta quen biết mấy thái giám trẻ tuổi ở điện Thái Cực. Ta sẽ nhờ họ giúp đỡ."
Quần Thanh không ngờ nàng ta lại có thể có bạn ở điện Thái Cực.
"Người ta gọi ta là Nguyệt tỷ tỷ, ngươi biết không? Là chữ “Nguyệt” trong “hoa dung nguyệt mạo” đấy" Hai má Lan Nguyệt ửng hồng, xoay người, vui vẻ chạy ra chơi xích đu.
-
Vài ngày sau khi trở về Tiêu gia thăm họ hàng, xe ngựa của Tiêu Vân Như vội vã trở về phủ Yến Vương vào một buổi sáng sương mù.
Khi Lục Hoa Đình được triệu đến, tiếng ho sặc sụa vang lên sau bình phong ở chính điện. Tiêu Vân Như uống một bát thuốc với sự giúp đỡ của cung nữ, nhưng chẳng mấy chốc đã nôn ra ống nhổ.
"Sao bệnh của vương phi lại nặng thêm vậy?" Lục Hoa Đình hỏi Thôi Vũ, cung nữ của Tiêu Vân Như.
"Không phải là do kế mẫu và các con bà ta lúc nào cũng mỉa mai, lạnh nhạt với vương phi hay sao? Dù vương phi nói đó là tiền vay, sau này sẽ trả..." Thôi Vũ tức giận nói: "Kế mẫu nói vương phi ở trong cung không mang lại lợi ích gì cho Tiêu gia, giờ lại muốn lấy tiền của nhà họ Tiêu để phòng thân, một cắc cũng không cho."