Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 87
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:47
Nàng vội vã rời khỏi hòn non bộ.
Bên ngoài, trời mùa thu vẫn trong lành như vậy, gió thổi xào xạc những phiến lá hông trong vườn, vuốt ve gò má và cần cổ nóng bừng của Quần Thanh.
Đang tiến về trước thì cảm thấy như có một lực kéo nhẹ từ phía sau người.
Nàng quay đầu nhìn, chiếc khăn choàng bị mắc lại trong khe đá.
Quần Thanh Nàng quay người về, Trong bóng tối, Lục Hoa Đình dựa vào phiến đá, tay áo buông thõng xuống che lấy mu bàn tay. Quần Thanh nhìn thấy góc khăn choàng màu đỏ bạc đang quấn giữa hai ngón tay của hắn.
Thấy nàng quay lại, Lục Hoa Đình nói “Vừa nãy chỉ là muốn giữ cô nương lại, không có ý gì khác.”
Một lời giải thích đầy chân thành.
-
Quần Thanh kéo nhẹ, chiếc khăn choàng tuột khỏi tay hắn.
Lục Hoa Đình tưởng rằng nàng sẽ lập tức quay đi, không ngờ Quần Thanh đứng nguyên tại chỗ, lục lọi một lúc rồi lấy ra vật gì đó từ tay áo đưa cho hắn.
Trong khăn tay của nàng hiện ra một chuỗi hạt đàn hương.
Trong lòng đối phương áy náy, quả là một cơ hội tốt để hắn “ăn vạ”. Quả nhiên, Lục Hoa Đình nhìn chằm chằm vào nút dây ngũ sắc trên chuỗi vòng. Quần Thanh nói: “Hạt thứ mười bảy ta tìm mãi không thấy, đành dùng nút thắt ngũ sắc thay thế, tìm một nữ tu khai quang cho nó, Trường Sử sẽ không chế chứ?”
Lục Hoa Đình nhìn ngắm nút thắt ngũ sắc kia, lộ ra vài phần chế giễu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn duỗi tay ra, chưa kịp chạm vào tay của Quần Thanh thì đã nghe thấy nàng nghiêm nghị nhắc nhở: “Khăn tay không thể lấy, ta chưa dư giả đến mức đấy.”
Hắn đã từng lấy mất một cái khăn của nàng đi rồi.
Lục Hoa Đình rụt tay lại, nhìn sang bên cạnh cười đáp: “Cô nương vì cớ gì lại đổi chỉ đỏ sang chỉ pha bạc? Nhỡ người bên cạnh dùng lực giật mạnh một cái, cắt đứt cổ tay ta thì sao?”
Nàng vặn thử sợi dây, Quần Thanh không ngờ hắn lại liên tưởng đến điều đó. Cơn giận âm ỉ dâng lên trong lồng ngực. "Nếu Trường Sử thật sự nghĩ vậy thì cứ coi là vậy đi."
Lục Hoa Đình nghe xong cười rộ lên, nghiêng người xắn tay áo lên, khuôn mặt không hối lỗi nhìn nàng, nụ cười chói mắt: “Cho dù ngươi có tẩm độc vào nút thắt ngũ sắc này, ta cũng sẽ nhận.”
Nói xong, hắn nâng cổ tay lên, ý để Quần Thanh đeo vào giúp hắn.
Nghĩ đến giao ước tạm thời giữa hai người, Quần Thanh cầm lấy chuỗi hạt đàn từ khăn tay rồi xỏ vào bàn tay của hắn.
“Trường Sử đã từng bị c.ắ.t c.ổ tay chưa?” Nàng chợt nhận ra trên cổ tay trắng nõn của hắn có một vết sẹo lồi hình trăng lưỡi liềm.
“Nhìn thì giống như vết d.a.o chém, thật ra là do bị mèo cào đấy.” Lục Hoa Đình cười đáp “Thanh cô nương, nhìn kĩ lại xem, đôi khi những gì ngươi thấy không nhất định đã là sự thật đâu.”
Bất ngờ, Quần Thanh lại gần hơn để nhìn kỹ hơn. Hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả vào cổ tay hắn khiến hắn thấy hơi ngưa ngứa. Hơi thở của Lục Hoa Đình nghẹn lại, nhưng Quần Thanh đã thẳng người dậy, mắt lóe lên. "Hôm nay nếu ngài c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, thì chắc chắn chính là do ngài tự tay chặt."
Quần Thanh từng là sát thủ, nhìn hình dạng và quỹ đạo của vết thương, nàng không thể nhầm lẫn được. Nhưng nàng cũng hiểu rằng mỗi người đều muốn giữ cho mình một bí mật. Nàng không hỏi nữa, chỉ đơn giản đẩy chuỗi hạt đàn hương vào tay hắn và rút chiếc khăn tay trắng ra.
"Sao hôm nay ngươi lại ở chính điện của Bùi giám tác?" Lục Hoa Đình hỏi.
"Ta nghe thấy tiếng động nên nghĩ muốn cứu Ngọc Nữ," Quần Thanh nói.
"Thật sao? Ta đã nhờ Quyển Tố hỏi chưởng quan của ngươi, nhưng bà ta không nói như vậy." Lục Hoa Đình hạ tay áo xuống, nở một nụ cười dịu dàng.
Lông mi Quần Thanh khẽ động.
“Bùi giám tác bí mật giấu cung tịch của ta.” Chuyện này hẳn không ảnh hưởng đến phủ Yến Vương, không gây hại gì đến lợi ích của Lục Hoa Đình, hắn chắc chắn sẽ không để tâm. Hợp tác cần phải xây dựng lòng tin giữa đôi bên. Quần Thanh sau đó đưa cung tịch cho hắn xem. "Cung tịch không ở chỗ Lục Thượng, làm ảnh hưởng đến lương bổng hàng tháng của ta. Không còn cách nào khác nên phải tự mình đi lấy về."
Lục Hoa Đình không khỏi liếc nhìn nàng một cái.
Vừa rồi còn tiếc một chiếc khăn tay, quay đi quay lại đã dám liều lĩnh đánh cắp cung tịch. rốt cuộc thiếu tiền đến mức nào cơ chứ? Chi phí cho nhiệm vụ của Nam Sở chẳng lẽ do chính tên gián điệp kia chi trả hết sao?
Quần Thanh nói: "Chỉ là không biết Bùi giám tác sẽ làm gì ta nếu hắn biết chuyện."
“Không có nếu như.” Lục Hoa Đình thản nhiên nói, dựa vào tường đá “Ngày mai hắn sẽ không còn làm giám tác nữa.”
Trong lòng Quần Thanh có chút ngạc nhiên, nàng vất vả trộm về cung tịch, hắn thế mà đã phế luôn chức quan của Bùi giám tác rồi?
“Đến lúc đó ngài liên lạc với ta kiểu gì?” Quần Thanh lại hỏi.
Lục Hoa Đình đáp: “Lúc đó ngươi sẽ biết.”
Việc đã xong, không cần phải nán lại nữa. Quần Thanh cất cung tịch vào túi và nói: "Vậy ta đi đây. Trường Sử đợi một lát rồi hãy ra ngoài. Ta sợ sẽ có người nhìn thấy."
Nam nhân khom lưng trong bóng tối của hang động, tay áo lay động trong gió. Hắn im lặng một lúc lâu. Quần Thanh không do dự quay người bước tới ánh nắng ấm áp.
