Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 138: San Hô Đỏ Của Cô Ta!
Cập nhật lúc: 03/12/2025 10:10
Chu Quốc Hoa nghe Ôn Uyển nói vậy liền bảo: "Chúng ta vẫn là nhanh chóng tìm đi, đừng để bọn họ tìm được trước."
Ôn Uyển nghe xong cũng thấy đúng, tuyệt đối không thể để Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ tìm được trước!
"Mau tìm đi!" Ôn Uyển cúi đầu tiếp tục tìm kiếm.
"Giấc mơ của em còn gợi ý gì nữa không?" Chu Quốc Hoa nhìn bãi cát rộng lớn, cảm thấy cứ tìm không mục đích thế này cũng không phải là cách hay!
Chẳng lẽ định xới tung cả bãi cát này lên thật à?
Ôn Uyển: "Em chỉ mơ thấy Chu Thừa Lỗi nhặt được san hô ở bãi cát này thôi."
Mấy hôm trước Ôn Uyển đã kể chuyện mình thỉnh thoảng nằm mơ thấy tương lai, biết cách tránh dữ tìm lành cho Chu Quốc Hoa nghe, bảo họ chiều hôm đó bốn giờ bão sẽ đến, khuyên họ ba giờ chiều nhất định phải về.
Kết quả hôm đó, đúng bốn giờ bão ập đến thật, sóng biển siêu lớn, giấc mơ của Ôn Uyển còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết. Chu Binh Cường tin sái cổ!
Ông ta mới cho phép con trai mình tiếp tục qua lại với Ôn Uyển.
Nằm mơ mà biết tránh dữ tìm lành, thế này chẳng phải là vượng phu sao?
Gia đình Chu Binh Cường hiện tại đối xử với Ôn Uyển rất tốt. Ôn Uyển bảo hôm nay muốn ra biển đến hòn đảo này tìm đồ, lập tức họ dành ra một chiếc thuyền để Chu Quốc Hoa đưa cô ta đi.
Chu Quốc Hoa nghe vậy liền nói: "Nếu trong mơ em thấy Chu Thừa Lỗi nhặt được san hô, vậy chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm Chu Thừa Lỗi, giành trước một bước là được mà, cần gì phải tìm vất vả thế? Hắn làm gì, chúng ta làm theo là được!"
Hắn làm gì, thì làm theo cái đó? Ôn Uyển đột nhiên thông suốt, nhìn Chu Quốc Hoa cười.
Chu Quốc Hoa bị cô ta nhìn đến ngại ngùng, sợ Ôn Uyển cho rằng mình vô sỉ liền nói: "Chúng ta cũng có thể tự tìm, anh đi cùng em là được."
Mắt Ôn Uyển sáng như tuyết: "Không, anh nói đúng! Làm theo hắn, hắn làm gì, sau này chúng ta cũng làm cái đó!"
"Đi, chúng ta lại gần bọn họ một chút." Ôn Uyển ẩn ẩn hưng phấn.
Một khi đã thông suốt thì mọi chuyện đều dễ giải quyết!
Giang Hạ trọng sinh trở về, biết Chu Thừa Lỗi là tỷ phú nên không ly hôn, muốn làm phu nhân tỷ phú?
Nhưng ngại quá, cô ta cũng đã trọng sinh trở lại, hơn nữa cô ta còn có năng lực biết trước, có thể mơ thấy trước mọi cơ duyên của Chu Thừa Lỗi, và biết con đường thành công của anh kiếp trước!
Cho nên, tuy cô ta không lấy được Chu Thừa Lỗi - vị tỷ phú tương lai này, nhưng cô ta có thể chiếm trước tiên cơ, tự mình làm đại gia!
Để Chu Thừa Lỗi không thành được tỷ phú, để Giang Hạ không làm nổi phu nhân tỷ phú.
Tuy cô ta không có thuyền, không có vốn, nhưng Chu Quốc Hoa có, còn nhiều hơn Chu Thừa Lỗi!
Cô ta có thể hợp tác với Chu Quốc Hoa.
Ở một đầu khác, Chu Thừa Lỗi cởi giày đi nước, xắn ống quần nhảy xuống thuyền trước.
Chân vừa chạm đất, bọt nước b.ắ.n lên tung tóe, nước biển dập dềnh xô vào lớp cát dưới lòng bàn chân anh, sau đó anh liền nhìn thấy dưới chân có một vệt màu đỏ lấp ló trong cát.
Chỉ liếc mắt một cái, anh liền thu hồi tầm mắt.
Chu Thừa Lỗi thấy Ôn Uyển và Chu Quốc Hoa đi tới, anh nhẹ nhàng đạp một chân lên chỗ đó, giang hai tay về phía Giang Hạ đang ở trên thuyền: "Lại đây."
Giang Hạ liền từ trên thuyền lao vào lòng anh.
Chu Thừa Lỗi vững vàng đón lấy cô, ôm chặt lấy cô, dù chỉ đứng bằng một chân trụ cũng không hề lung lay.
Sau khi đỡ được Giang Hạ, Chu Thừa Lỗi không bế cô đi thẳng lên bãi cát như trước mà một tay đỡ cô, tay kia cởi giày đi nước cho cô ném lên bờ cát, rồi nói: "Em xắn ống quần lên đi, anh thả em xuống."
"Vâng." Giang Hạ đáp lời.
Cô có thể cảm nhận được Chu Thừa Lỗi đang đứng bằng một chân, đoán chừng chân kia đang giẫm hờ lên thứ gì đó.
Cô vội vàng nâng chân lên xắn cao ống quần ngay trong lòng anh.
Chu Thừa Lỗi cứ thế ôm Giang Hạ, chờ cô xắn xong hai ống quần.
Ôn Uyển nhìn mà trợn mắt: Buồn nôn!
Đừng nói Ôn Uyển trợn mắt liên tục, người trên thuyền cũng cảm thấy cặp vợ chồng này thật là quá đáng!
Chu Thừa Lỗi không thể bế thẳng Giang Hạ lên bãi cát được sao?
Điền Thải Hoa cũng tỏ vẻ không nỡ nhìn!
Chỉ có bố Chu cười ha hả nhìn, suy đoán xem dưới cái tư thế ân ái mới mẻ ngày hôm nay có phải đang giấu giếm tài lộc to lớn nào không?
Chu Thừa Lỗi chờ Giang Hạ xắn xong hai ống quần mới đặt cô xuống.
Sau đó anh mới khom lưng, dời chân đi, đưa tay gạt vài cái vào lớp cát dưới nước.
Ôn Uyển liền thấy một nhánh màu đỏ rực rỡ ẩn trong cát, dưới làn nước dập dềnh, đỏ tươi sáng láng.
San hô đỏ của cô ta!
Cô ta lao tới: "Anh Chu, cái này là của tôi! Tôi đã tìm ở đây mấy ngày rồi!"
Giang Hạ nhanh chóng cúi xuống chộp lấy nhánh màu đỏ kia, sau đó nhìn về phía Ôn Uyển: "Cô đ.á.n.h rắm cái gì thế? Muốn đ.á.n.h rắm thì ra chỗ khác, đừng làm tôi buồn nôn!"
Ôn Uyển: "......"
A!
Quả thực tức muốn điên rồi!
"Cô đừng có nói lý cùn, cô cũng thấy tôi tìm kiếm khắp nơi ở đây, tìm mấy ngày rồi!"
Giang Hạ: "Đạo lý chính là ai tìm thấy thì là của người đó! Không phục thì đi báo công an đi, cút! Đừng làm phiền tôi!"
Ôn Uyển: "......"
Cô ta nhìn sang Chu Quốc Hoa.
Chu Quốc Hoa cũng chẳng biết nói gì.
Giang Hạ nói là sự thật, ai nhặt được là của người đó.
Nếu chỉ có một mình Giang Hạ ở đây thì còn có thể tranh cướp một chút, nhưng hiện tại bên họ đông người như vậy.
Chỉ có thể nói vận may của Chu Thừa Lỗi quá tốt, chỗ đó vừa nãy lúc xuống thuyền họ cũng đã tìm qua, nhưng đều không phát hiện ra, Chu Thừa Lỗi nhảy xuống một cái là giẫm trúng luôn!
Chu Thừa Lỗi nói với người trên thuyền: "Cho con hai cái xẻng nhỏ."
"Có ngay!" Bố Chu lập tức đáp lời, chạy đi tìm xẻng.
"Thần Tài" đúng là "Thần Tài", vừa xuống thuyền đã phát hiện bảo bối.
Điền Thải Hoa vẫn còn trên thuyền, không biết Giang Hạ tranh cái gì với Ôn Uyển, lại hỏi: "Tiểu Hạ, thím lại nhặt được cái gì thế? Ốc giác à?"
Chu Thừa Lỗi: "San hô đỏ."
Điền Thải Hoa: "......"
San hô đỏ?
Thứ này nếu mọc đẹp thì đáng giá lắm đấy!
Giang Hạ rốt cuộc có cái vận may gì vậy!
Chu Thừa Sâm nhướng mày: "Vận khí không tồi, mã ngoài thế nào?"
Chu Thừa Lỗi: "Không biết."
Điền Thải Hoa không ngồi yên trên thuyền được nữa, trực tiếp nhảy xuống, "bùm" một tiếng, bọt nước b.ắ.n tung tóe.
Những người khác cũng sôi nổi nhảy xuống theo.
Lúc họ nhảy xuống, Chu Thừa Lỗi đã nhanh chóng dùng thân mình che chắn cho Giang Hạ, tránh cho cô bị nước b.ắ.n ướt quần áo.
Lúc này bố Chu đưa cho Chu Thừa Lỗi hai cái xẻng sắt nhỏ, cười ha hả nói: "Cầm lấy! Đào cẩn thận chút! Cái thứ đó mà nguyên vẹn thì đáng giá lắm. Thôi, để bố đào cho!"
Chu Thừa Lỗi nhận lấy xẻng sắt, thấy vạt áo Giang Hạ rủ xuống, vội vàng kéo cô: "Đừng để ướt áo, để anh đào."
Giang Hạ bèn đứng thẳng dậy, nhường chỗ cho anh.
Cây san hô này bị vùi hơi sâu, lại ở trong nước nên rất khó đào.
Bố Chu cũng nhảy xuống, cùng Chu Thừa Lỗi hì hục đào.
Có sóng biển xô vào nên hơi khó làm, cát vừa đào ra, nước biển lại đẩy cát lấp trở lại.
Quần áo hai người lập tức ướt đẫm!
Ôn Uyển cứ thế nhìn cả nhà họ vây quanh chỗ đó đào cây san hô mà cô ta đã tìm mấy ngày nay.
Tức đỏ cả mắt!
Cô ta thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng họ cũng giống như mình, chỉ đào được một nhánh nhỏ xíu.
Nhưng đào lâu như vậy mà vẫn chưa lấy lên được, liệu có thực sự chỉ là một nhánh nhỏ?
