Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 32: Tay Anh Bận Rồi, Hay Là Em Đút Cho Anh?
Cập nhật lúc: 02/12/2025 08:09
Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ sóng vai đi qua trước mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển trầm ngâm nhìn hai vợ chồng cười nói vui vẻ đi qua.
Giang Hạ thế mà lại đ.á.n.h Ngô Khải Chí một trận tơi bời?
Kiếp trước cô ấy vì Ngô Khải Chí mà ly hôn với Chu Thừa Lỗi, thà rằng không danh không phận đi theo hắn ta.
Hôm nay rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ Giang Hạ cũng trọng sinh?
Biết Ngô Khải Chí là kẻ vũ phu nên Giang Hạ mới không ly hôn, cứ ở lì nhà họ Chu?
Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi không ly hôn, vậy cô ta phải làm sao?
Giang Hạ thấy phía trước có người đẩy xe đạp, phía sau chở một cái thùng xốp lớn, bên trên đắp một chiếc chăn bông cũ, người đó vừa đi vừa rao, còn bấm chuông xe đạp: “Kem đây! Có kem bán đây!”
Giang Hạ thấy mấy đứa trẻ kéo tay mẹ đòi mua, cô cũng muốn ăn, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh có ăn kem không?”
Chu Thừa Lỗi nhìn cô một cái, không nói gì mà đi thẳng tới chỗ người bán kem: “Cho một cây kem.”
“Chỉ còn loại một hào một cây thôi.”
Chu Thừa Lỗi rút một tay ra, móc một hào đưa cho người bán.
Người bán nhận tiền, mở thùng xốp gỗ ra lấy một cây kem đưa cho Chu Thừa Lỗi.
Chu Thừa Lỗi nhận lấy, xoay người đưa cho Giang Hạ.
Kem không có vỏ bọc, màu trắng, hình dáng rất xứng với cái tên "kem que" của nó.
Giang Hạ nhận lấy, cúi đầu c.ắ.n nhẹ một miếng: Vừa lạnh vừa ngọt lại vừa sảng khoái.
Máy kéo đậu cách đó không xa, Giang Hạ vừa ăn vừa đi tới.
Chu Thừa Lỗi xách giỏ đồ đi bên cạnh cô, có người đến gần, hắn sẽ chủ động đi sang phía đó che chắn, không để ai va phải cô.
Rất nhanh hai người đã đến bên máy kéo, thùng xe đã chất đầy đồ đạc, không thể ngồi được nữa.
Giang Hạ leo lên vị trí bên cạnh ghế lái, máy kéo có mái che, có thể che nắng, cô bèn tháo mũ rơm xuống.
Chu Thừa Lỗi sắp xếp lại đồ đạc Giang Hạ vừa mua, sau đó lên nổ máy.
Giang Hạ thấy hắn cầm thanh sắt hình chữ Z cắm vào ổ máy, ấn van xả áp, dùng sức quay nhanh vài vòng.
Sau đó đầu máy kéo phun ra một luồng khói dầu diesel đen kịt, máy kéo cũng phát ra tiếng nổ “bành bạch”.
Chu Thừa Lỗi tháo tay quay ra, nhét xuống dưới ghế ngồi, nhảy lên ghế lái, lái máy kéo rời đi.
Mới hơn 9 giờ sáng, nhưng nắng hè đã bắt đầu gay gắt, mặt đường xi măng màu trắng xám phản chiếu ánh nắng chói chang, máy kéo “bành bạch” chạy trên đường.
Gió mát thổi vào mặt, Giang Hạ c.ắ.n một miếng kem ngậm trong miệng để nó tan từ từ, từ miệng xuống bụng, một đường mát lạnh, một đường ngọt ngào……
Chu Thừa Lỗi thấy cô ăn ngon lành liền hỏi: “Lạnh không?”
“Lạnh chứ! Anh xem nó bốc hơi lạnh này, nhìn là biết lạnh rồi, có phải anh muốn ăn không?” Giang Hạ giơ cây kem ăn dở ra trước mặt cho hắn xem hơi lạnh bốc lên, định hỏi “Muốn ăn thì sao vừa nãy không mua thêm một cây.”
Còn chưa kịp hỏi, đã thấy hắn nhanh chóng liếc nhìn đường, sau đó cúi đầu c.ắ.n một miếng kem trên tay cô.
“Ừ, đúng là lạnh thật.”
Vừa lạnh vừa ngọt.
“……”
Giang Hạ nhìn cây kem bị c.ắ.n mất một miếng, rồi lại nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe!
Cái tên này, sao hắn lại có thể ăn như thế hả?
Khóe miệng Chu Thừa Lỗi nhếch lên, chờ cô giơ cây kem do dự nửa ngày mới nhắc nhở: “Sắp tan rồi kìa.”
Lúc này trên cây kem vừa vặn có một giọt nước tan ra chảy xuống, Giang Hạ giật mình vội đưa vào miệng mút một cái.
Người Giang Hạ cứng đờ, nhưng nghĩ đến việc hắn đã ăn cơm thừa canh cặn của cô hai lần rồi.
Thôi kệ, hòa nhau!
Khóe miệng Chu Thừa Lỗi lại khẽ nhếch lên.
Nhưng Giang Hạ rốt cuộc vẫn ngại ngùng không muốn ăn nữa: “Anh ăn nốt đi!”
Giọng điệu hung dữ.
“Tay anh bận rồi, hay là em đút cho anh?”
Giang Hạ: “……”
Giang Hạ muốn vứt đi cho xong.
“Đừng vứt, kiến bu đấy.” Người đàn ông dường như nhìn thấu ý định của cô, nhắc nhở.
Đường cái thế này vứt một cây kem xuống đúng là sẽ dụ một đàn kiến tới, nhưng đút cho hắn á?
“Không ăn là tan hết bây giờ.”
Giang Hạ trừng mắt lườm hắn một cái, rồi lại đưa kem vào miệng mình.
Đút cho hắn? Không đời nào!
Đi ăn lẩu với bạn bè đồng nghiệp, có người không dùng đũa chung mà nhúng thẳng đũa mình vào nồi lẩu, chẳng phải cũng ăn nước bọt của người khác sao?
Nghĩ vậy Giang Hạ ăn một cách thản nhiên.
Khóe miệng Chu Thừa Lỗi cứ tủm tỉm cười suốt dọc đường.
Giang Hạ hỏi: “Trên trấn có bán báo không?”
“Có.”
Chu Thừa Lỗi vào Cung Tiêu Xã mua hai cây t.h.u.ố.c lá và một chai rượu Mao Đài, còn mang mấy tờ báo ra, tiếp theo lại đi mua một cái máy bơm nước cầm tay và một cuộn ống nước dài, buộc chặt lên nóc máy kéo rồi mới rời khỏi thị trấn.
Giang Hạ phát hiện máy kéo không đi đường về nhà, cũng không biết Chu Thừa Lỗi còn muốn đi đâu, cô cũng không hỏi.
Hắn mua rượu và t.h.u.ố.c lá, chắc là muốn đi biếu ai đó.
Giang Hạ cúi đầu lật xem báo.
Máy kéo “bành bạch” chạy về phía trước, ra khỏi trung tâm thị trấn không lâu, hai bên đường toàn là ruộng đồng, dưới bầu trời xanh thẳm, ruộng lúa xanh bóng loáng.
Giang Hạ xem mấy tờ báo, giống như đang tìm kiếm tin tức gì đó.
Chu Thừa Lỗi hỏi: “Em xem gì thế?”
“Tìm việc làm, xem có gì kiếm ra tiền không.”
Chu Thừa Lỗi im lặng.
Tờ báo cô xem là nhật báo thành phố, vậy nên cô vẫn muốn rời đi sao?
Chu Thừa Lỗi chỉ cảm thấy vị ngọt của miếng kem vừa rồi cũng biến thành đắng chát trong miệng.
Kem làm từ đường hóa học, ăn xong đúng là có vị như vậy, Chu Thừa Lỗi tự nhủ.
Cuối cùng Giang Hạ cũng tìm được một công việc làm thêm phù hợp để kiếm tiền, cô gấp báo lại cất đi.
Chu Thừa Lỗi muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Giang Hạ lại chủ động nói: “Hôm nào không phải ra biển, tôi muốn đi thành phố một chuyến. Đi thành phố có phải phải ra trấn mới có ô tô để đi không?”
Yết hầu Chu Thừa Lỗi chuyển động, có chút khó khăn mở miệng: “Phải, trong thôn không có xe đi thành phố, đến lúc đó tôi đi cùng em, tiện thể đưa em về thăm ba mẹ.”
Sợ cô từ chối, hắn tìm một cái cớ.
“Được.” Giang Hạ không từ chối, cô còn chẳng biết cửa nhà nguyên chủ mở hướng nào, có Chu Thừa Lỗi đưa về thì càng tốt.
Máy kéo chạy trên đường bụi đất mù mịt, lại ồn ào, hai người không nói chuyện nữa.
Máy kéo chạy hai tiếng đồng hồ, hơn mười một giờ rồi vẫn chưa tới nơi, giữa đường còn phải đổ thêm dầu một lần.
Phong cảnh dọc đường đa số là ruộng đồng, Giang Hạ thấy dưới cái nắng chói chang, ngoài ruộng có hai người, một người cầm một đầu cây sào trúc, dùng sào quét ngang qua ruộng lúa xanh mướt, tạo nên từng đợt sóng lúa.
Cô tò mò hỏi: “Chu Thừa Lỗi, họ làm gì ngoài ruộng thế?”
Chu Thừa Lỗi nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại quay lại nhìn đường: “Họ đang đuổi hoa, tức là thụ phấn cho lúa lai. Ruộng lúa kia là cơ sở nhân giống lúa lai. Chiều cao của cây bố và cây mẹ không giống nhau, đuổi hoa có thể làm phấn hoa từ cây bố bay lên rồi rơi xuống cây mẹ.”
Giang Hạ nghe vậy liền hiểu ra.
Cô nghiêm túc quan sát ruộng lúa kia, quả thực khác với ruộng lúa bình thường, những cây lúa đó có cao có thấp, màu sắc cũng đậm nhạt không đồng nhất, trông như chiếc áo kẻ sọc màu xanh lục vậy.
Giang Hạ: “Giữa trưa nắng thế này, vất vả quá, không thể đợi lúc nắng bớt gắt rồi hãy làm sao?”
Chu Thừa Lỗi: “Thời gian lúa trổ bông là khoảng hai tiếng trước và sau 12 giờ trưa, thời gian nở hoa ngắn, đuổi hoa chỉ có thể tranh thủ làm vào giữa trưa thôi.”
Giang Hạ cảm thán: “Được mùa quả nhiên chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.”
Chu Thừa Lỗi không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng tán thành.
Lại qua nửa tiếng nữa, máy kéo dừng trước một vườn cây ăn quả: “Tới rồi.”
Giang Hạ nhìn người đàn ông bên cạnh, thì ra hắn lái máy kéo đi xa như vậy là vì tối qua cô đề nghị trồng chút cây ăn quả trong sân sao?
