Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 52: Nửa Đêm Mượn Đồ

Cập nhật lúc: 03/12/2025 00:02

Ánh sáng trong phòng rất mờ, Giang Hạ không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực và nhịp tim dồn dập của hắn.

Tim Giang Hạ cũng đập thình thịch, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thính lực của Chu Thừa Lỗi không tốt, nhưng khả năng nhìn đêm của hắn lại cực kỳ xuất sắc. Hắn nhìn người con gái dưới thân, đưa tay vén nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau tai, rồi từ từ cúi đầu xuống.

Ngay khi môi hắn vừa chạm vào môi cô, hắn bị đẩy mạnh ra.

“Chu Thừa Lỗi, tôi không nhịn được nữa, tôi muốn đi vệ sinh.”

Giang Hạ thực sự không nhịn nổi nữa!

Bị hắn đè như vậy, cảm giác càng thêm cấp bách!

“……”

Cơ thể Chu Thừa Lỗi cứng đờ, hít một hơi thật sâu, rồi mới xoay người nằm ngửa sang bên trong, cố gắng tỏ ra bình thản: “Đi đi! Tối ăn nhiều dưa hấu quá hả?”

Tuy hắn cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng giọng nói cất lên lại khàn đặc.

Vừa rồi hắn suýt nữa thì mất kiểm soát, chưa được sự đồng ý của cô mà đã suýt làm bậy.

“Vâng.” Mặt Giang Hạ nóng bừng, nhanh chóng ngồi dậy, vén màn bước xuống giường.

Chu Thừa Lỗi không nói gì thêm, trấn tĩnh lại một chút, hắn cũng ngồi dậy, xuống giường theo, bật đèn, lấy đèn pin: “Đi thôi!”

Nửa đêm rồi, hắn sợ cô sợ.

Hơn nữa ban ngày xảy ra chuyện như vậy, Chu Tuấn Kiệt ở ngay nhà bên cạnh, hắn cũng không yên tâm để cô đi vệ sinh một mình.

Hai phút sau, Giang Hạ cầm đèn pin, ngồi xổm trên hai viên gạch trong nhà xí, trong lòng vạn con ngựa phi nước đại!

Cô muốn giải quyết nhanh, lại sợ tiếng động lớn quá người bên ngoài nghe thấy, tuy rằng hắn bị thương một bên tai, thính lực không tốt, chắc là không nghe thấy đâu.

Cô rón rén giải quyết nỗi buồn, muỗi cứ vo ve bên tai, trong lòng lại nơm nớp lo rắn rết bò qua.

Đời này chưa bao giờ thấy uất ức và xấu hổ đến thế!

Mãi mới giải quyết xong, Giang Hạ cầm đèn pin đỏ mặt đi ra: “Xong rồi.”

Chu Thừa Lỗi không nói gì, hai người đi về sân. Đợi Giang Hạ rửa tay xong, về phòng, hắn cũng ra ngoài đi vệ sinh.

Hắn cũng cần bình tĩnh lại chút.

Giang Hạ nằm lại lên giường, chỉ cảm thấy bụng đau âm ỉ, cảm giác này giống như "bà dì" sắp ghé thăm.

Cô không có ký ức của nguyên chủ, không biết chu kỳ kinh nguyệt của cơ thể này là khi nào.

Còn nữa, thời đại này có b.ăn.g v.ệ si.nh không nhỉ? Cô hình như không thấy trong hành lý của nguyên chủ có băng vệ sinh.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cuống lên, không có b.ăn.g v.ệ si.nh thì dùng cái gì?

Dải vải xô á? Cái đó hình như là đồ cổ đại, thời đại này có phải cũng dùng dải vải không? Quyển truyện niên đại này cũng đâu có nói!

Giang Hạ vội vàng xuống giường định tìm xem, kết quả vừa đứng dậy liền cảm thấy một dòng nhiệt lưu trào ra.

Giang Hạ theo bản năng kẹp chặt chân.

Xác định là tới thật rồi!

Chu Thừa Lỗi quay lại, thấy cô đang lục tung đồ đạc, quần áo bị lôi hết ra ngoài.

Hắn đóng cửa phòng lại: “Tìm cái gì thế?”

Giang Hạ quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Bà dì của tôi đến rồi.”

Cô tìm khắp đồ đạc của nguyên chủ, đều không thấy b.ăn.g v.ệ si.nh hay dải vải gì cả.

Xem ra nguyên chủ không có chuẩn bị.

Sự thật là nguyên chủ dùng băng vệ sinh, lúc gả qua đây không chuẩn bị, đồ đạc mang theo khi cưới đều mang ngụ ý tốt lành, không phải ngày đèn đỏ thì ai lại mang theo mấy thứ đó? Đến ngày thì đi mua là được.

Chu Thừa Lỗi nghe mà không hiểu: “Dì em đến á? Ở đâu? Ngoài cửa à? Có ai gõ cửa đâu?”

Giang Hạ không ngờ hắn ngốc thế, cô nói: “Đến tháng, tôi đến tháng rồi.”

Đến tháng? Chu Thừa Lỗi hiểu "đến tháng" là gì, trong doanh trại có lính nữ, họ hay xin nghỉ phép vì lý do này.

Hắn nhìn đống quần áo cô lôi ra: “Cần anh giúp gì không?”

Mặt Giang Hạ hơi nóng lên: “Lúc cưới về tôi quên không chuẩn bị, quầy tạp hóa trong thôn có bán b.ăn.g v.ệ si.nh hay dải vải vệ sinh gì không? Không biết mẹ anh có không?”

Chu Thừa Lỗi nói: “Mẹ anh 60 tuổi rồi, để anh đi mua cho em.”

Chu Thừa Lỗi nói xong liền đi ra ngoài.

Giang Hạ ôm mặt, thở dài một hơi!

Xấu hổ c.h.ế.t đi được!

Chu Thừa Lỗi chạy như bay, đến quầy tạp hóa trong thôn trước, đập cửa nửa ngày, kết quả là b.ăn.g v.ệ si.nh không có, thứ đồ cao cấp như thế e là phải lên thành phố mới có. Dải vải vệ sinh cũng không, phải lên trấn trên mới bán. Chỉ có giấy bản, nhưng giấy bản cũng vừa hay bán hết rồi, người mua thếp cuối cùng lại chính là Điền Thải Hoa.

Chu Thừa Lỗi lại chạy sang bên nhà mới.

Hắn đập mạnh vào cổng sân gọi to: “Anh cả, chị dâu……”

Vợ chồng Chu Thừa Hâm trong nhà đã ngủ say, nghe thấy tiếng gọi lớn và gấp gáp như vậy, còn tưởng xảy ra chuyện gì.

Chu Thừa Hâm dép cũng chưa kịp xỏ, chạy ra mở cửa: “A Lỗi, chuyện gì thế? Sao lại muộn thế này?”

Chu Thừa Lỗi: “Không phải chuyện của anh, em tìm chị dâu.”

Chu Thừa Hâm: “……”

Nửa đêm nửa hôm đến tìm vợ hắn tính sổ à?

Hắn vẫn quay đầu gọi một tiếng: “A Hoa, ra đây đi!”

Điền Thải Hoa trong lòng cũng sợ, hôm nay bà ta về nhà mẹ đẻ, lúc về nghe kể chuyện, vốn định mai sang xin lỗi Giang Hạ, không ngờ nửa đêm nó tìm tới cửa. Mặc xong quần áo bà ta đi ra: “Đây, ra đây! Chú Tư, xin lỗi nhé, là chị mồm mép tép nhảy, chị đang định mai sang nói lời xin lỗi với thím Tư đây.”

Chu Thừa Lỗi: “Chuyện đó mai chị nói với cô ấy. Giang Hạ đến tháng, chị dâu chỗ chị có b.ăn.g v.ệ si.nh hay cái gì tương tự không?”

Điền Thải Hoa: “……”

Đến mượn đồ à? Không biết còn tưởng đến đòi mạng đấy!

Làm bà ta sợ hết hồn!

“Băng vệ sinh cái thứ đó chị làm gì có, nghe nói đắt lắm đấy! Đừng nói không có, thấy chị còn chưa thấy bao giờ. Giấy bản có lấy không?”

Chỉ sợ Giang Hạ dùng quen băng vệ sinh, không dùng quen giấy bản của bà ta, Điền Thải Hoa nghĩ thầm.

“Lấy, chị dâu cho em ít, em mua lại của chị.”

Điền Thải Hoa về phòng lấy giấy bản.

Chu Thừa Hâm nhân cơ hội xin lỗi: “Hôm nay anh với chị dâu về ngoại, lúc về mới biết nhà Phan Đái Đệ ba người kéo sang đòi trân châu đ.á.n.h Tiểu Hạ, đều tại chị dâu mày lắm mồm. Mày giúp anh xin lỗi Tiểu Hạ nhé.”

“Anh bảo chị dâu đi nói với cô ấy ấy.” Chuyện nào ra chuyện đó, Chu Thừa Lỗi cảm thấy Điền Thải Hoa nên tự đi xin lỗi.

“Được.” Chu Thừa Hâm cũng đồng ý.

Chu Thừa Lỗi đưa một tờ tiền cho hắn: “Lát nữa anh đưa cho chị dâu.”

“Không cần đâu!” Chu Thừa Hâm đẩy ra.

“Thứ này mượn ngại lắm, có vay có trả, chẳng lẽ em còn mang cái đó sang trả à? Em còn muốn mua ít đường đỏ nữa.” Chu Thừa Lỗi nhét vào tay hắn.

Vừa nãy sắc mặt cô ấy tái nhợt quá.

Chu Thừa Hâm nghe vậy cũng không tiện từ chối, sự thật là có chút ngượng ngùng.

Điền Thải Hoa rất nhanh đã cầm một thếp giấy bản ra.

Chu Thừa Lỗi lại hỏi xin Điền Thải Hoa ít đường đỏ, sau đó vội vã rời đi.

Chu Thừa Hâm đưa tiền cho Điền Thải Hoa.

Điền Thải Hoa nhận lấy, không nhịn được nói: “Đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đến tháng còn phải dùng băng vệ sinh? Thứ đó toàn là hàng nhập khẩu, đắt khét! Cũng chẳng biết mua ở đâu! May mà chú Tư định ly hôn với nó, chứ không thì nuôi sao nổi? Nghe nói mấy đồng một gói, một gói có vài miếng, một ngày phải thay hai ba miếng, đến tháng một lần tốn mấy đồng bạc, nhà ai mà dùng cho nổi?”

Nhưng trong lòng bà ta lại rất hâm mộ, nghe nói b.ăn.g v.ệ si.nh đó dùng thích lắm, không bị tràn. Bà ta dùng giấy bản vừa thô ráp, lại dễ rách. Đúng là cùng người khác mệnh.

Chu Thừa Hâm bực bội nói: “Chuyện người ta bà quản nhiều thế làm gì? Chỉ giỏi cái mồm, mai nhớ sang xin lỗi Giang Hạ đấy!”

Điền Thải Hoa nghe xong không vui, vừa nãy bà ta chẳng xin lỗi Chu Thừa Lỗi rồi sao, hắn bị điếc à?

Không thèm để ý đến chồng, mặt sầm sì đi thẳng về phòng.

Nhà cũ họ Chu, Giang Hạ nhìn thếp giấy bản màu hồng rẻ tiền, sững sờ một lúc mới nhận lấy, quá ngạc nhiên khiến cô buột miệng hỏi một câu không qua não: “Cái này dùng thế nào?”

Chu Thừa Lỗi: “……”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.