Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 59: Bị Giang Hạ Làm Vấy Bẩn

Cập nhật lúc: 03/12/2025 00:03

“Phải rồi, nhà thím đang cần người làm cá đây.” Mẹ Chu vội vàng lên tiếng, rồi đứng dậy bảo cả nhà: “Mọi người cứ từ từ ăn, người làm cá đến rồi.”

Nói xong bà bưng bát cơm ra sân.

Giang Hạ nhận ra giọng của nữ chính, theo bản năng liếc nhìn Chu Thừa Lỗi.

Chu Thừa Lỗi thấy cô nhìn mình, tưởng cô ăn không hết, bèn nói: “Cố gắng ăn nhiều chút, ăn không hết thì để lại cho anh.”

Giang Hạ cúi đầu tiếp tục ăn, đi biển làm việc chân tay, lúc này cô vừa mệt vừa đói.

Ngoài sân tiếng người ngày càng đông, chắc là những người mẹ Chu thuê làm cá đã đến đủ.

Cha Chu ăn no buông bát đi ra ngoài.

Chu Thừa Lỗi cũng ăn xong, hắn không ra ngoài mà ngồi lại với Giang Hạ.

Đợi Giang Hạ và Chu Chu ăn no, hắn bảo Giang Hạ: “Em nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm rửa đi.”

Giang Hạ ừ một tiếng.

Chu Thừa Lỗi liền thu dọn bát đũa mang ra ngoài rửa.

Trong sân có bảy tám người đang làm cá, Chu Thừa Lỗi đi thẳng vào bếp rửa bát.

Mọi người thấy Chu Thừa Lỗi rửa bát thì đều rất ngạc nhiên.

Ôn Uyển cũng rất ngạc nhiên, trong lòng càng cảm thấy Chu Thừa Lỗi là một người chồng tốt.

Có người cực kỳ không tán thành, đàn ông con trai rửa bát cái gì? Bà ta hỏi mẹ Chu: “Con dâu út nhà bà đâu? Nó không rửa bát mà để thằng Lỗi rửa à? Bà không quản nó? Nó trèo lên đầu thằng Lỗi ngồi rồi đấy!”

Mẹ Chu: “Rửa cái bát thôi mà, ai rửa chẳng thế? Tiểu Hạ hôm nay ra biển bận rộn cả ngày, mệt rồi, thằng Lỗi rửa bát cũng là bình thường thôi.”

Người này là người trong họ, coi như là bác dâu họ, mẹ Chu không nói ngày thường bát đũa đều do bà rửa, bà cũng chẳng để Giang Hạ rửa.

Bà cố vai vế cao cười nói: “Rửa cái bát thôi mà, có gì đâu? Đàn ông biết thương vợ mới phát đạt được. Quần áo của bà toàn là ông cụ nhà các cháu giặt cho đấy!”

Bác dâu họ bĩu môi nghĩ thầm, hèn gì ông cụ nhà bà cả đời bị bà cưỡi đầu cưỡi cổ, chẳng có tiền đồ gì!

Mẹ Chu cười nói: “Thằng Lỗi cũng giúp Tiểu Hạ giặt quần áo đấy.”

Người trong thôn nghe xong không khỏi cười bảo: “Ai gả vào nhà bà, gả cho thằng Lỗi đúng là sướng như tiên, con dâu bà số tốt thật!”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bà ta lại không cho là đúng, cưới con vợ thành phố về, cái gì cũng không biết làm, chỉ khổ thân mình phải hầu hạ. Điền Thải Hoa đã sớm rêu rao khắp nơi Giang Hạ cái gì cũng không biết làm, lười chảy thây!

Còn chuyện mang Giang Hạ ra biển, bảo cô số đỏ, toàn là trùng hợp thôi, có giỏi thì lần nào ra biển cũng may mắn như thế xem.

Ôn Uyển nhìn Chu Thừa Lỗi thầm nghĩ: Người đàn ông tốt như Chu Thừa Lỗi ở thời đại này đúng là tuyệt chủng rồi, đàn ông thời này cơ bản không làm việc nhà, hơn nữa Chu Thừa Lỗi còn là tỷ phú tương lai, gả cho hắn đương nhiên sướng, nếu không thì Giang Hạ sao sống c.h.ế.t bám lấy không chịu đi?

Ôn Uyển tối qua lại nằm mơ, mơ thấy Chu Thừa Lỗi vớt được rất nhiều cá chim vàng, nhà họ Chu thuê người làm cá phơi khô, quan trọng nhất là ngày mai Chu Thừa Lỗi ra khơi sẽ nhặt được rất nhiều trai ngọc!

Cho nên cô ta mới qua đây, quả nhiên thấy đầy sân toàn cá chim vàng, nhà họ Chu đúng là thuê người làm cá thật, giấc mơ của cô ta lại thành hiện thực.

Không được, cô ta phải nghĩ cách để Chu Thừa Lỗi mang cô ta ra khơi.

Giang Hạ lúc này đi ra, thấy mọi người làm cá chim vàng chỉ m.ổ b.ụ.n.g lấy nội tạng ra là xong.

Giang Hạ vào bếp tìm một bộ d.a.o thớt khác.

Chu Thừa Lỗi thấy cô cầm d.a.o thớt liền bảo: “Em đừng làm, để người khác làm là được rồi, em tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.”

Giang Hạ: “Không sao, em ra hướng dẫn mọi người cách làm. Làm thế này cá phơi nhanh khô hơn, hấp lên vừa đẹp lại vừa dễ ăn.”

Giang Hạ đi đến bên cạnh mẹ Chu, đặt thớt xuống, lấy một con cá, rồi nói với mọi người: “Các thím ơi, chỗ cá chim vàng này cháu định làm thế này, như vậy dễ phơi khô hơn, mọi người xem nhé!”

Ôn Uyển liếc nhìn Giang Hạ, cô ta biết làm cá sao?

Trừ nhà bà cố ra, những người phụ nữ khác cũng có cùng thắc mắc.

Sau đó mọi người liền thấy Giang Hạ lấy một con cá chim vàng từ trong sọt, một d.a.o rạch bụng cá gọn lẹ, sau đó dùng d.a.o gạt một cái, nội tạng bên trong sạch bách, tiếp theo cô c.h.é.m mấy nhát dứt khoát lên mình cá, chia con cá thành mấy khúc đều nhau, mỗi khúc rộng khoảng một ngón tay.

Cô cầm cả con cá lên, từng khúc cá vẫn dính liền với nhau, không hề bị đứt rời.

Toàn bộ quá trình chưa đến một phút, thao tác cực kỳ thành thục.

Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Giang Hạ, đao pháp này, còn lợi hại hơn cả cô ta?

Người phụ nữ vừa nãy không nhịn được nói: “Không ngờ vợ thằng Lỗi làm cá khéo thế.”

Cái mồm Điền Thải Hoa quả nhiên chẳng có câu nào là thật!

Mẹ Chu cười nói: “Tiểu Hạ làm gì cũng nhanh, vừa nhanh vừa tốt, tôi còn thua xa!”

Giang Hạ lại nói: “Các thím ơi, cứ làm giống cháu thế này, cố gắng đừng để đứt rời ra nhé, được không ạ?”

Bác dâu họ không vui, thế này thì phải làm thêm bao nhiêu việc, liền nói: “Thế này thì phiền quá? Nhỡ tay c.h.é.m đứt thì sao? Chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng phơi lên càng phiền hơn.”

Giang Hạ: “Cháu biết là hơi phiền, nhưng làm thế này dễ phơi khô hơn. Nếu làm thế này, cháu sẽ tính công cho mọi người hai xu một con, còn chỉ m.ổ b.ụ.n.g lấy nội tạng thì tính theo giá mẹ cháu đã nói, mọi người thấy thế nào? Nhưng phải cố gắng đừng c.h.é.m đứt, còn lỡ tay c.h.é.m đứt thì có thể dùng dây xâu lại.”

Mẹ Chu: “……”

Hai xu làm một con cá á? Hơi xót ruột đấy!

Bà vốn dĩ thỏa thuận là mỗi người một đồng, làm hết chỗ cá.

Bà thuê tám người, tổng cộng chỉ mất có tám đồng thôi.

Giờ cũng không biết tốn bao nhiêu tiền nữa.

Nhưng mẹ Chu thức thời không phản bác lời Giang Hạ, lần sau thuê người làm việc vẫn nên bàn bạc với Giang Hạ trước rồi hẵng thuê, không thì lỗ to.

Bác dâu họ vừa nghe hai xu một con liền lập tức nói: “Hai xu một con á? Được! Vậy mấy con vừa làm xong bác cũng c.h.é.m thêm mấy nhát được không?”

Giang Hạ gật đầu: “Được ạ.”

“Thế bọn bác cũng làm kiểu này.”

Hai xu một con đấy, chỉ cần cá đủ nhiều, các bà làm hai tiếng là kiếm được hai ba đồng, bằng đi làm cả ngày công rồi.

Hơn nữa cách làm của Giang Hạ cũng không khó, chỉ c.h.é.m thêm mấy nhát thôi, dù sao cũng quen tay làm cá rồi, chuyện này với các bà dễ như trở bàn tay.

Ngày thường các bà đan lưới cá, đan cả ngày còn chẳng kiếm nổi một đồng!

Tinh thần làm việc của mọi người nháy mắt lên cao vút, làm càng hăng say hơn.

Mẹ Chu vì muốn tiết kiệm hai xu cũng làm cật lực, giờ tính theo sản phẩm, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.

Giang Hạ rảnh rỗi không có việc gì, đi lấy cái ghế nhỏ định ngồi xuống làm cùng.

Chu Thừa Lỗi rửa bát xong đi tới, Ôn Uyển đứng dậy, “Anh Chu.”

Chu Thừa Lỗi gật đầu coi như chào, không nhìn cô ta, hắn nắm lấy tay Giang Hạ: “Khoan đã, anh có việc muốn bàn với em.”

Giang Hạ nhìn hắn: “Việc gì?”

“Có việc.” Chu Thừa Lỗi giật cái ghế nhỏ trên tay cô đặt xuống, kéo cô về phòng.

Mấy người phụ nữ trong thôn thấy thế, không nhịn được trêu chọc: “Úi chà, thằng Lỗi xót vợ, không nỡ để vợ làm cá đấy à?”

Bà cố cười ha hả: “Cưới vợ về là để thương mà! Nó không thương thì ai thương? Lại bảo đàn ông thương vợ mới phát đạt đấy!”

Mẹ Chu cũng cười hớn hở: “Mọi người không biết chứ Tiểu Hạ trời chưa sáng đã theo thằng Lỗi ra biển, mệt cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút.”

Ôn Uyển nhìn Chu Thừa Lỗi nắm cổ tay Giang Hạ, đáy lòng thậm chí dâng lên cảm giác người đàn ông của mình bị Giang Hạ làm vấy bẩn!

Trong khoảnh khắc đó, cô ta thậm chí nảy sinh một sự xúc động: Xông lên tách hai người ra!

Cô ta quả thực cũng không nhịn được, đuổi theo: “Anh Chu!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.