Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 62: Trái Tim Chu Thừa Lỗi Khẽ Rung Động

Cập nhật lúc: 03/12/2025 00:03

Giang Hạ dỗ dành Chu Chu xong thì bảo con bé đi tắm, còn mình tiếp tục giúp ướp cá với muối.

Mùa thu trở đi có thể phơi cá nhạt, mùa hè vẫn nên ướp muối rồi phơi thì tốt hơn.

May mà hai hôm nay nắng to, gió cũng lớn, tối treo lên gió thổi cho se mặt, ban ngày lại phơi trên mái ngói, mái ngói nóng hầm hập, chắc một hai ngày là khô, cùng lắm phơi thêm một ngày nữa là khô cong.

Mười mấy người hì hục đến 9 giờ tối vẫn chưa xong, mọi người vẫn đang mải miết treo từng con cá lên.

Từng hàng từng hàng sào tre treo đầy cá, trông thật hoành tráng.

Giang Hạ đang trải báo cũ ra đất để hứng nước muối từ cá rỏ xuống, Chu Thừa Lỗi lấy đá chặn lại cho khỏi bị gió bay.

Hắn bảo Giang Hạ: “Sắp xong rồi, chỗ còn lại để anh, em đi tắm trước đi. Chẳng phải còn muốn gội đầu sao?”

Giang Hạ rất ưa sạch sẽ, hầu như ngày nào cũng gội đầu.

Mẹ Chu nghe thấy cũng bảo: “Đúng đấy, các con mau đi tắm đi, mai còn phải ra khơi nữa!”

Chu Thừa Lỗi: “Mai không đi biển, con đổi với anh cả rồi, con đưa Giang Hạ lên thành phố một chuyến.”

Ôn Uyển nghe vậy liếc nhìn Chu Thừa Lỗi, bọn họ muốn lên thành phố?

Lên thành phố làm gì? Là chuyển hộ khẩu về à? Ôn Uyển không nhịn được suy đoán, ánh mắt chợt quét qua một chỗ được khoanh tròn trên tờ báo.

Cô ta ngẩn người.

Mẹ Chu: “Thế cũng mau đi tắm đi. Các con bận cả ngày rồi. Tiểu Hạ, con mau đi tắm đi! Tóc khô hẵng ngủ, không về già dễ đau đầu lắm.”

“Vâng ạ.” Giang Hạ đáp lời, cùng Chu Thừa Lỗi trải xong báo, đã thuê người làm, có mẹ Chu trông coi, việc còn lại cô không quản nữa, đi gội đầu và tắm rửa.

Chu Thừa Lỗi múc nước cho Giang Hạ xong: “Để anh gội cho em.”

Như vậy cô nằm sẽ không mệt.

Giang Hạ liếc nhìn cả sân đầy người ngoài, từ chối thẳng thừng: “Không cần đâu, anh đi lấy tiền đưa mẹ trả công cho mọi người đi.”

Chu Thừa Lỗi đành phải về phòng lấy tiền.

Ôn Uyển vẫn luôn để ý Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ, cảm thấy Chu Thừa Lỗi đúng là người chồng tốt, mẹ Chu cũng thật là bà mẹ chồng tốt, thật sự không thể bỏ lỡ.

Ở thời đại này quá khó để tìm được người đàn ông tốt như vậy.

Giang Hạ gội đầu xong, tắm nước lạnh xong liền về phòng, ngoài sân mùi cá nồng quá.

Cô ngồi bên bàn học, một tay phe phẩy chiếc quạt lá cọ to, một tay hong tóc, phải đợi tóc khô mới được lên giường ngủ.

Nhưng hôm nay quả thực quá mệt, dậy từ 4 giờ sáng, làm việc đến tận 9 giờ tối, gội đầu tắm rửa xong cũng đã 10 giờ, Giang Hạ quạt quạt một hồi liền không kìm được gục xuống bàn chợp mắt một chút, định bụng đợi tóc khô rồi lên giường.

Lúc Chu Thừa Lỗi làm xong việc, tắm rửa xong quay lại thì thấy cô đã gục trên bàn ngủ thiếp đi.

Hắn sờ sờ tóc cô, đã khô rồi, hắn cẩn thận rút chiếc quạt lá cọ trong tay cô ra đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng bế ngang cô lên.

Giang Hạ ngủ rất say, vì kiếp trước làm thêm rất nhiều việc, thời gian ngủ quá ít, nên chỉ cần cô chìm vào giấc ngủ là chắc chắn sẽ ngủ sâu, nhưng bị người ta bế bổng lên thì vẫn tỉnh, chẳng qua liếc thấy là Chu Thừa Lỗi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Chu Thừa Lỗi đi đến bên giường, quỳ một gối lên giường, cẩn thận đặt cô nằm vào phía trong, nhưng cách mép màn một khoảng.

Chu Thừa Lỗi đang định lui ra lấy quạt lá cọ thì phát hiện cánh tay trắng nõn và mắt cá chân của cô bị muỗi đốt mấy nốt, thậm chí trên mặt cũng có một nốt, da cô trắng nên mấy nốt đó nhìn đặc biệt chướng mắt.

Bị muỗi đốt thế này mà cô cũng không tỉnh, đủ thấy cô mệt đến mức nào!

Nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác không nói nên lời.

Hắn xuống giường, lấy hộp dầu cù là trong ngăn kéo, quay lại bôi cho cô.

Lại bôi dầu hoa hiên lên vết thương ở đầu gối cho cô, vảy sắp bong rồi, không cần dùng t.h.u.ố.c bột nữa.

Chu Thừa Lỗi bôi dầu xong cho cô, tắt đèn, nằm lại lên giường.

Trong bóng tối, hắn nằm nghiêng nhìn người bên cạnh, nhìn một lúc không kìm được cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Giang Hạ vô thức gãi gãi trán, sau đó xoay người, tay chân gác lên người Chu Thừa Lỗi, ngủ say sưa.

Chu Thừa Lỗi thuận thế nắm lấy tay cô, không kìm được nghĩ: Nông thôn không so được với thành phố, cuộc sống ngư dân rủi ro lớn lại vất vả.

Nhưng đối với cô, hắn đã không nỡ buông tay.

Đêm nay hắn suy nghĩ rất nhiều, mãi mới chìm vào giấc ngủ.

Đây là đêm thứ hai trong suốt 29 năm qua, ngoài đêm phát hiện tai phải bị điếc, hắn suy nghĩ nhiều đến thế.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng Giang Hạ đã tỉnh, Chu Thừa Lỗi không có trong phòng, chỉ cần không đi biển, hắn nhất định sẽ chạy bộ.

Khi Giang Hạ ra khỏi phòng, mẹ Chu đã nấu xong cháo.

Bữa sáng mẹ Chu nấu, ngàn năm như một, vẫn là cháo khoai lang, hôm nay thế mà có thêm mấy bắp ngô non và hai quả trứng luộc.

Bà bảo Giang Hạ: “Hôm nay hai đứa đi thành phố mang mấy bắp ngô với hai quả trứng này đi ăn đường. Bình tông mẹ cũng rót đầy hai bình nước rồi, có đủ không?”

Giang Hạ cười đáp: “Được rồi ạ, đủ rồi ạ.”

Mẹ Chu lại dặn dò: “Tiền nhớ giấu kỹ vào, trên xe đông người, cũng chẳng biết có kẻ móc túi không.”

“Vâng.”

Mẹ Chu lải nhải: “Lúc đi xe nhớ để ý chút, có chỗ thì ngồi, đừng nhường chỗ, không thì giữa đường chen chúc không có chỗ đứng đâu. Mau đi đ.á.n.h răng rửa mặt ăn sáng đi, ăn xong đi sớm một chút. Thằng Lỗi chạy bộ sao còn chưa về nhỉ? Không biết hôm nay phải đi xa à? Muộn chút là lỡ chuyến xe đấy.”

Mẹ Chu vừa dứt lời, Chu Thừa Lỗi liền chạy vào nhà, mồ hôi đầy đầu.

Mẹ Chu liếc hắn một cái, bực mình nói: “Mau đi tắm rửa ăn sáng đi, con bây giờ chạy bộ ngày càng lâu, hai hôm nay đều dậy sớm hơn mọi ngày một tiếng để chạy phải không? Con thừa sức không có chỗ dùng hả?”

Chu Thừa Lỗi không để ý mẹ Chu càm ràm, đi đ.á.n.h răng trước, nghỉ một chút rồi xách hai xô nước vào tắm rửa.

Ăn sáng xong, Chu Thừa Lỗi dắt chiếc xe đạp Đại Giang 28 từ trong nhà kho ra.

Giang Hạ cầm một cái giỏ đi chợ để lát nữa đựng đồ.

Cô thấy Chu Thừa Lỗi dắt xe đạp ra, ngạc nhiên hỏi: “Đi xe đạp á?”

Cô muốn hỏi đường bộ đi thành phố có gần lắm không? Nhưng nguyên chủ từng đi rồi, rốt cuộc cô không hỏi ra miệng.

“Ừ. Máy kéo của đội sản xuất hôm nay bận rồi.” Chu Thừa Lỗi đáp một câu.

Còn chuyện đi ô tô, lần trước đưa cô đi ô tô lên thành phố, giờ là mùa hè, trên xe đông người, mùi nồng nặc, cô chịu không nổi nôn thốc nôn tháo.

Hắn còn có một chút tư tâm: Đi xe đạp, chỉ có hai vợ chồng hắn, không ai quấy rầy.

“Vậy để tôi dắt chiếc xe đạp kia ra nữa.” Của hồi môn của Giang Hạ có hai chiếc xe đạp.

Đương nhiên là có một chiếc do Chu Thừa Lỗi mua làm sính lễ, nhưng cha mẹ Giang đều không giữ lại, ngược lại còn cho thêm một chiếc xe nữ, cho cả hai vợ chồng.

“Không cần đâu, em ngồi sau xe anh là được.”

Chu Thừa Lỗi dắt xe đạp ra sân, sải bước lên xe, một chân đặt lên bàn đạp, một chân chống xuống đất.

Với chiều cao gần mét chín của hắn, hoàn toàn có thể dễ dàng điều khiển chiếc xe đạp mà người thường khó lòng kiểm soát này.

Đi thành phố hơi xa, hơn ba mươi cây số mới đến ngoại ô, vào nội thành còn mấy cây nữa.

Đi đi về về phải đạp sáu bảy chục cây số, cô chắc chắn không đạp nổi.

Mẹ Chu cũng cảm thấy đi ô tô không an toàn, dễ bị mất trộm: “Đi xe đạp tốt đấy, không phải chen chúc trên ô tô, cũng tiện hơn.”

Trong thôn không có xe ô tô đi thành phố, phải ra tận trấn trên mới có xe, hơn nữa tổng cộng chỉ có hai chuyến, sáng một chuyến, trưa một chuyến.

Thời này chưa có quy định quá tải, chuyến nào cũng nhét đầy người, không nhét nổi cũng cố nhét.

Thế là tạo cơ hội cho bọn móc túi, mẹ Chu từng bị một lần đi ô tô, tiền trong túi không cánh mà bay!

Xót của đến mức bà mất ngủ mấy đêm liền.

Từ đó bà bị ám ảnh với việc đi ô tô, nếu không có việc gì bà chẳng bao giờ đi ô tô lên thành phố.

Chu Thừa Lỗi bảo Giang Hạ: “Lên đi!”

May mà hôm nay cô không mặc váy, Giang Hạ nhảy phắt lên ngồi sau xe.

Mẹ Chu dặn với theo: “Đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”

Chu Thừa Lỗi đợi Giang Hạ ngồi vững, chân dùng sức đạp bàn đạp, chiếc xe đạp lao đi.

Kỹ thuật lái xe của Chu Thừa Lỗi rất tốt, dù đường trong thôn gồ ghề lồi lõm, xe đi vẫn khá êm.

Hơn nữa cái gác baga sau xe, tối qua Chu Thừa Lỗi đã tìm miếng gỗ buộc vào, để Giang Hạ ngồi không bị đau mông.

Nhưng đường xá thực sự quá tệ, đặc biệt là sau trận mưa to, cả con đường đều lầy lội, kỹ thuật lái xe có tốt đến mấy cũng sẽ bị xóc nảy.

Nếu bị ngã, đau hay không là chuyện sau, chắc chắn sẽ làm bẩn quần áo và giày dép.

Tay Giang Hạ liền vòng qua ôm lấy eo người nào đó.

Trái tim Chu Thừa Lỗi khẽ rung động.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.