Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ - Chương 170: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:30
Như vậy chỉ cần nhiệm vụ bảo đảm nàng còn cơ hội lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể lấy được.
Tần Uyển Uyển kiểm tra bảng của mình, phát hiện tiến độ là 30%.
Nàng gần như chắn chắc suy nghĩ này, lắng nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài.
Tần Uyển Uyển nhớ đến phong cách của người đàn ông vừa nãy và Tạ Cô Đường, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi không biết tại sao đỏ mặt toát mồ hôi, chợt nổi lên ý nghĩ to gan.
“Biến trở về gương mặt Tiên giới của người đi.”
Tần Uyển Uyển viết trên lòng bàn tay.
Giản Hành Chi ngây người, sau đó cảm giác Tần Uyển Uyển túm lấy áo y kéo.
Giản Hành Chi chộp lấy thắt lưng mình, khiếp sợ mở miệng: “Con làm gì đấy?!”
Thúy Lục bên ngoài nghe thấy tiếng nói, mắt lạnh nhìn Tạ Cô Đường: “Quả nhiên có người!”
Dứt lời, nàng không hề nương tay, linh lực trên tay đánh về phía Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường lập tức bị đánh bay, thị vệ bên cạnh xông lên, gác đao vào cổ Tạ Cô Đường.
Thúy Lục hùng hổ bước vào gian trong.
Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi, bá đạo lạnh lùng kéo bung chiếc áo, lộ ra lồng n.g.ự.c trắng tuyết, đá y ra khỏi chăn, căn dặn: “Lấy khí thế đánh lộn, tự tiến cử hầu giường!”
Dứt lời, Thúy Lục đột ngột kéo rèm.
Tần Uyển Uyển rúc mình trong chăn bắt một pháp ấn, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nàng nghĩ nếu như lát nữa phải đánh, ít nhất tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng đợi hồi lâu mà bên ngoài không hề có động tĩnh.
Thúy Lục kéo rèm, ngẩn ngơ nhìn người trên giường.
Một tay Giản Hành Chi chống đầu, y sam mở rộng, mặt ửng hồng vì lúc nãy bức bí trong chăn, dung mạo siêu phàm xuất trần, sắc mặt lạnh lùng.
Cảnh tượng pha lẫn giữa tiên nhân và dụ.c vọng còn kích, thích hơn tập tranh mà Thúy Lục thấy ở Phong Nhã Lâu.
Thúy Lục ngây ngốc nhìn Giản Hành Chi, chẳng nói nên lời.
Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, lãnh đạm lên tiếng: “Ta muốn tự tiến cử hầu giường, được không?”
Mấy cái khác không biết nói, nhưng lời mở màng đánh lộn thì y biết.
Yêu cầu của Tần Uyển Uyển cũng đơn giản, chỉ cần đọc lời kịch nàng đưa bằng giọng điệu mở màn đánh lộn là được.
Y đọc lời kịch xong, mắt lạnh nhìn Thúy Lục.
Thúy Lục sững sờ nhìn y.
Một lát sau, m.á.u mũi nhỏ từ lỗ mũi xuống, rốt cuộc Thúy Lục bừng tỉnh, hít mũi, giơ tay lau máu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Được, ta sẽ đi nói với Thành chủ.”
“Hồ tắm nữ do ta đào sụp.” Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: “Cô muốn bồi thường thế nào.”
“Cậu đào đi.” Thúy Lục cúi đầu, không dám nhìn y: “Còn hồ tắm nam nữa, cậu muốn đào luôn cũng được.”
“Ta muốn ở gần Tạ đạo quân, không thành vấn đề chứ?”
“Được.” Thúy Lục gật đầu: “Ta sắp xếp ngay gian phòng cho cậu, còn đồ đệ của cậu thì sao? Dự định ở đâu?”
“Nó và ta ở cùng nhau...” Giọng Giản Hành Chi hờ hững: “Được không?”
“Được, ta bảo người kê thêm giường.
Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ta đi bẩm báo lại Thành chủ.”
Dứt lời, Thúy Lục cúi mình, dẫn người nhanh chóng rời đi.
Sau khi đám người bỏ đi, Tần Uyển Uyển đột ngột xốc chăn lên, thở hồng hộc từng hơi.
“Dọa c.h.ế.t ta rồi.”
Tần Uyển Uyển vỗ ngực, Giản Hành Chi cũng ngồi dậy, giơ tay kéo y phục.
Kéo xong chỉnh tề, y đứng thẳng người dậy, lạnh lùng trừng nàng.
Tần Uyển Uyển ngẩn người.
Vốn dĩ tướng mạo Giản Hành Chi cực kỳ tuấn tú thanh thuần, mắt phượng mày kiếm, góc cạnh rõ ràng.
Vì vậy, chỉ cần y tuỳ ý nhìn ai đó cũng lộ ra nét lãnh đạm cùng cực.
Thật ra nếu không mở miệng, không đánh lộn, Giản Hành Chi là kiểu kiếm tu lạnh lùng cấm dục mà Tần Uyển Uyển thích nhất.
Chính vì vậy vừa liếc nhìn thôi, không biết do bị đánh đến ám ảnh, hay do vẻ ngoài y thật sự quá đẹp, khiến tim nàng đập nhanh mấy phần.
Chẳng trách Thúy Lục nhìn thấy chân thân đã nộp vũ khí đầu hàng.
Có điều người này rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm ăn, nhưng lại cứ muốn dựa vào nắm đấm.
Tần Uyển Uyển thầm lấy làm tiếc trong lòng, đang định nói gì đó khen ngợi để y duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng này, bỗng nàng nghe Giản Hành Chi mở miệng: “Cô ta có bệnh à? Nói sớm như thế chẳng phải xong rồi sao?”
Không, sư phụ, kẻ có bệnh là người đó.
Sớm lấy mặt thật giành hoa khôi, đừng có biểu diễn đập đá là chúng ta đã vào phủ lâu rồi.
Tần Uyển Uyển thầm mắng trong lòng.
Dường như Giản Hành Chi nhận ra chút tâm tư của nàng, quay đầu trừng: “Mau ngồi dậy bàn bạc đi, đừng nằm ì trên giường dưỡng lão nữa.”
“Người nói xem, mặt người đẹp như vậy…” Tần Uyển Uyển nghe vậy, hít sâu một hơi, lật chăn nhảy xuống giường, nhìn gương mặt Giản Hành Chi mà tiếc rẻ: “Sao không phải người câm nhỉ?”
“Im miệng, chẳng có bộ dạng của đồ đệ gì cả!”
Giản Hành Chi quát nàng.
Nói xong, y quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, trái lại đàng hoàng hơn.
“Cậu cố ý chạy từ Thiên Kiếm Tông tới?”
Giản Hành Chi vừa hỏi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy số “40” chói lọi trên đầu Tạ Cô Đường.