Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ - Chương 172: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:30
Thương thế của cậu chưa lành à?”
Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bên cạnh.
Tạ Cô Đường được Giản Hành Chi hỏi thăm, bèn cười: “Đa tạ tiền bối quan tâm, vẫn cần một khoảng thời gian nữa.”
“Đúng lúc.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy ta tranh sủng, cậu dưỡng thương, con…”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, ngập ngừng chốc lát, đôn đốc nàng: “Tập trung tu luyện!”
“Vậy ta thì sao?”
Nam Phong thò đầu ra, hào hứng hỏi: “Nhiệm vụ của ta là gì?”
“Tu luyện!”
Giản Hành Chi nói xong, bên ngoài vang lên tiếng của thị nữ.
Nàng ta kính cẩn đứng ngoài cửa, hành lễ với Giản Hành Chi: “Công tử, gian phòng của ngài đã sắp xếp xong rồi.”
Giản Hành Chi gật đầu, khoát tay với Tạ Cô Đường, gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đi thôi.”
Tần Uyển Uyển đứng lên, hành lễ với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, ta và sư phụ cáo từ trước.”
Tạ Cô Đường đáp lễ Tần Uyển Uyển, nàng đứng dậy đi tới bên Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi liếc xéo nàng: “Đối với người khác đều tri thức nho nhã, sao đối với ta lại ngang ngược như thế?”
“Đó là do người khác tốt với ta.” Tần Uyển Uyển đáp một cách thản nhiên: “Còn người chỉ biết đánh ta.”
Giản Hành Chi bị lời này làm nghẹn họng, gấp gáp giải thích: “Đó chẳng phải vì dạy con sao?”
“Nhưng ta cũng đau mà.” Tần Uyển Uyển trừng y: “Ai như người…”
Tần Uyển Uyển vừa nói vừa nhìn sang mặt y, bỗng nhiên cảm giác nói không ra, liền sửa giọng: “Ai như người chứ?”
“Con sao thế?”
Giản Hành Chi thấy nàng nói chuyện dịu xuống, nhíu mày: “Nói chuyện mà lắp bắp là sao?”
Tần Uyển Uyển dời mắt, không nhìn mặt y, rốt cuộc mới bình thường lại: “ta lắp bắp kệ ta, ai cần người lo?”
“Ồ, ta biết rồi.”
Giản Hành Chi gật đầu.
Nhất thời không kịp đề phòng, y đột ngột sáp tới, tiếp cận Tần Uyển Uyển.
Nàng bị y dọa đến lui về sau, dán lên tường.
Nhìn gương mặt Giản Hành Chi gần trong gang tấc, bất giác nhớ tới chuyện y cắn tối qua, tim nàng đập nhanh hơn, miệng cũng thấy đau.
Tần Uyển Uyển không dám nhúc nhích, cơ thể cứng đờ giống như một con mèo xù lông.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm nàng chốc lát, đột nhiên bật cười.
Tiếng cười kia như tắm mình trong gió xuân, khuôn mặt lạnh lùng tuấn lãng mang theo vẻ trẻ con: “Có phải cảm thấy ta rất đẹp cho nên nói lắp đúng không?”
“Người có bệnh à?!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy lập tức xấu hổ, đẩy mạnh y ra, vội đi về trước.
Giản Hành Chi khoanh tay đứng sau lưng nàng cười: “Không có gì, chuyện thường của con người, ta cũng vậy.”
“Người vậy cái gì mà vậy?”
Tần Uyển Uyển chạy vào phòng rửa tay để bản thân bình tĩnh hơn.
Giản Hành Chi thong thả bước vào phòng, đứng sau lưng nàng: “Mới đầu nhìn thấy Tịch Sơn nữ quân, do lúc đó đang đánh nhau, nếu không đánh nhau, ta cũng nói lắp.”
Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại.
Không biết vì sao cơn tức đột nhiên tiêu tan rất nhiều.
Có lẽ là con người thì đều thích được người khác khen, nàng cũng thế.
Giản Hành Chi vào phòng tìm bồ đoàn, ngồi sau lưng nàng, giơ tay lên tĩnh tọa: “May mà có thù hận chống đỡ, nếu không ta cũng chẳng dám nhìn gương mặt này của con.”
“Người…” Tần Uyển Uyển bị y làm cho tâm trạng lúc lên lúc xuống.
Nàng ngập ngừng: “Người cảm thấy… Tần Uyển Uyển xinh đẹp à?”
“Đẹp chứ.” Giản Hành Chi bình tĩnh thản nhiên thừa nhận, sau đó nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Cho nên bình thường con phải soi gương nhiều hơn, tập nhìn người đẹp, lúc đánh nhau mới không phân tâm.
Trước đây, ta chưa bao giờ gặp người đẹp hơn ta, nhất thời kinh ngạc.
Nếu tập quen sớm hơn, ta lúc đó còn có thể xuất kiếm nhanh hơn nữa!”
Không cần đâu.
Tần Uyển Uyển vừa nghe, ớn lạnh trong lòng.
Nàng thật muốn nói với Giản Hành Chi, được rồi, kiếm của y không cần nhanh hơn nữa đâu.Tần Uyển Uyển hít sâu ba cái để bản thân bình tâm tĩnh khí, đừng nhớ lại những cảnh tượng khiến nàng muốn đập bể cái đầu chó của Giản Hành Chi.
Nàng giữ bản thân bình tĩnh lại, cúi đầu rửa tay, mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Sớm muộn có một ngày…
Mạch suy nghĩ của nàng mắc kẹt.
Sớm muộn gì có một ngày làm sao?
Giẫm lên đầu y?
Đã giẫm rồi.
Đánh y?
Đã đánh tới toàn thân gãy nát rất nhiều lần.
Khiến y khóc lóc xin lỗi từ tận đáy lòng?
Hình như không có khả năng lắm.
Nàng còn có thể làm gì?
Có một thoáng, Tần Uyển Uyển bỗng dưng thấy mờ mịt đối với cuộc đời.
Nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng không nên từ bỏ quá sớm, mọi việc lấy tâm lý chiến làm đầu.
Bây giờ, nàng nhịn y, đợi y, quan sát y, trước tiên lấy được tín nhiệm của y, sau đó nắm bắt nhược điểm, cuối cùng khiến y hoàn toàn sụp đổ, khóc nức nở sám hối với nàng.
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Tần Uyển Uyển thấy hơi an ủi trong lòng.
Nàng rửa tay sạch sẽ, cầm khăn lau.
Tựa như phá được một kiếp tâm ma, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo của thế ngoại cao nhân, nàng lau tay, ném khăn sang bên cạnh, tràn đầy lòng tin và mong đợi đối với con đường phía trước, đi lướt qua người Giản Hành Chi, ngồi trên giường, bắt đầu tĩnh tọa.