Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 116: Vật Tư Của Cô Ấy Còn Nhiều Hơn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:45
Tôn Bằng giờ phút này chính mình còn đang bị khống chế, làm sao cứu cô ta được?
Hắn rất thức thời nịnh hót Nhị Khuê: “Anh em, đây là vợ của tôi, tôi dâng cho anh! Trước đây là tôi không hiểu chuyện, anh tha cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ đúng hạn nộp lương thực cho các anh.”
Vương Tiểu Ngọc nghe vậy tức giận đến không thôi: “Tôn Bằng mày cái thằng bất lực! Buông tôi ra! Tôi không phải vợ hắn, hắn không có quyền tặng tôi cho người khác!”
Nhị Khuê căn bản không để hai người họ vào mắt, vẫy vẫy tay, mấy tên đàn em lập tức nhét giẻ vào miệng Vương Tiểu Ngọc, kéo đi xuống.
Những người hàng xóm trên lầu xem náo nhiệt đều thầm tán thưởng.
Ai mà chẳng biết đôi cẩu nam nữ này mưu tài hại mệnh, phân thây chủ nhà nữ mà ăn thịt?
Giờ cái cảnh này xem như là đáng đời!
Chỉ là đáng thương cho vật tư của họ, bị Tôn Bằng cướp xong, lại bị đám ác bá này lấy đi.
Nhị Khuê kiểm tra những đồ vật mà thủ hạ cướp được, phát hiện nhà hắn vũ khí sắc bén đặc biệt nhiều.
Nghe tên đàn em nói, mấy thứ này đều được giấu ở trong những góc khuất trong nhà.
Hắn cười như không cười liếc Tôn Bằng: “Tên nhóc nhà mày, rất giảo hoạt đấy!”
May mà họ không tùy tiện lên lầu, gã này thật sự quá thâm hiểm.
Tôn Bằng bị họ ghì chặt, một câu cũng không dám nói nhiều, cúi đầu giả bộ đáng thương.
Nhị Khuê dẫn người kiểm kê một lần vật tư, sau đó nhăn mày: “Lương thực của cả khu dân cư, chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Lương khô, thịt rắn, nước uống, đều ít hơn rất nhiều so với các khu dân cư khác.
Hắn nhìn về phía Tôn Bằng, lại thấy đối phương ánh mắt lảng tránh.
Nhị Khuê cười lạnh một tiếng: “Chơi trò thỏ khôn có ba hang với tao à?”
Hắn hung hăng đ.ấ.m Tôn Bằng một quyền, sau đó giơ s.ú.n.g lên, đặt vào thái dương của hắn.
“Nói! Vật tư khác giấu ở đâu?”
Tôn Bằng trong lòng thầm than khổ.
Hắn chính là để đề phòng loại tình huống này, mới chuyên môn để lại đường lui cho mình, lấy ra một phần vật tư, lén lút giấu đến nơi khác.
Thảm họa đã xảy ra hơn nửa năm, người sống sót trong khu dân cư chỉ còn lại một nửa. Đặc biệt là đơn vị của họ, bị tên điên nữ ở tầng 14 g.i.ế.c không ít, càng trống vắng, gần như không còn bao nhiêu người.
Vì vậy hắn đã giấu một phần vật tư ở những phòng trống không người ở của đơn vị này.
Nhưng hắn không ngờ, lại gặp phải đám “chuyên gia” có mắt nhìn tinh tường này.
Đám người Nhị Khuê đã thu phục không ít khu dân cư, nên biết rõ đại khái một khu dân cư có bao nhiêu vật tư.
Không mấy chốc đã nhận ra số lượng vật tư này không đúng.
Lúc này s.ú.n.g đang chĩa vào thái dương Tôn Bằng, hắn còn dám chơi trò gì nữa?
Thành thật khai báo tất cả.
Trước giữ được mạng đã rồi tính! Giữ được rừng xanh thì sợ gì thiếu củi đốt.
Một đám người lập tức tiến vào những căn phòng trống tìm kiếm, lại lục soát ra không ít vật tư.
Nhị Khuê thu súng, hài lòng nhìn đống vật tư chất thành núi trên mặt đất: “Thế này mới đúng chứ!”
Tôn Bằng thấy hắn tâm trạng không tồi, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Nhị Khuê, liền đẩy hắn xuống địa ngục.
“Mày là người thông minh. Theo lệ thường, tao nên giữ lại mày, để mày đi tìm thêm vật tư cho tao… Nhưng mà, tao phải cho hai người anh em đã c.h.ế.t một lời giải thích!”
Nói rồi, lại một lần nữa giơ s.ú.n.g lên.
Thấy đối phương sắp bóp cò, đồng tử Tôn Bằng co lại.
“Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi biết ai còn nhiều vật tư hơn!!”
Tiếng la gấp gáp vang vọng, ở giữa các tòa nhà vọng lại thật lâu.
Những hộ dân trên lầu đang xem náo nhiệt đều nghe thấy tiếng la này, sau đó đồng loạt nghĩ đến tầng 14 và tầng 15.
Đôi mắt họ không khỏi sáng lên.
Hay quá! Nữ ma đầu và thợ máy đều phải gặp họa!
Trong lòng họ dâng lên một cảm giác khoái cảm khó tả.
Ai bảo tầng 14, 15 đều đóng cửa sống cuộc sống sung sướng của mình, đối với những người hàng xóm chịu khổ chịu nạn như họ thì mặc kệ không hỏi!
Rõ ràng có rất nhiều vật tư, nhưng lại không muốn lấy ra tiếp tế cho họ.
Lần này hay rồi, ai cũng đừng hòng sống yên ổn! Mọi người cùng nhau làm người nghèo!
Tốt nhất là nữ ma đầu có thể cùng đám thu phí bảo kê kia đồng quy vu tận, như vậy họ chẳng những có thể lấy lại lương thực của mình, còn có thể chiếm vật tư của tầng 14, 15…
Lúc này trên lầu An Nam lại rất bình tĩnh.
Chuyện nên đến thì không thể tránh khỏi.
Cho dù Tôn Bằng không nói ra cô, một tháng sau đám ác ôn này lại đến thu phí bảo kê, vẫn sẽ đến nhà cô.
Sớm muộn gì cũng phải đối đầu với họ.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
“Nam Nam! Là tôi, Sở Bội Bội!”
An Nam mở cửa, liền thấy Sở Bội Bội vẻ mặt tức giận: “Cái tên Tôn Bằng này! Thật không phải thứ tốt, lại còn bày trò dắt họa sang phía Đông!”
An Nam vừa định nói gì, cửa hành lang cũng bị gõ vang.
Là Triệu Bình An.
Vừa mở cửa, hắn liền vội vàng nói: “Thần tượng, các cô đều đến nhà tôi đi! Nhà tôi cơ quan phức tạp hơn một chút, tương đối dễ thủ.”
An Nam trong lòng có chút ấm áp.
Thật khó cho hắn lúc này, còn có thể nhớ đến họ, mạo hiểm xuống lầu.
Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không cần.”
Triệu Bình An còn định nói gì nữa, An Nam cong môi: “Yên tâm đi, chỗ tôi cũng không dễ phá như vậy đâu.”
Nói rồi, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Anh mau về đi, đừng để bị họ chặn ở hành lang. Dì Hồ còn ở nhà đó!”
Nhắc đến Hồ Thúy Lan, Triệu Bình An vẻ mặt càng thêm căng thẳng, không yên tâm hỏi lại một lần.
Thấy An Nam nhất định không chịu lên lầu, Sở Bội Bội cũng đi theo đứng phía sau cô, hắn đành phải quay về trước.
Vừa đi, vừa còn không yên tâm quay đầu lại nhìn họ: “Các cô ngàn vạn phải cẩn thận!”
An Nam xua xua tay, ý bảo hắn mau về nhà, sau đó đóng cửa hành lang lại.
Cô không thể lên lầu được.
Vạn nhất đám ác ôn kia nhân lúc cô không có ở nhà, thật sự xông vào, sẽ phát hiện trong nhà cô không có đồ vật gì, không gian bí mật liền có nguy cơ bị bại lộ.
Dù sao ở đâu cũng không ảnh hưởng đến việc cô dọn dẹp đám người này.
Đông người thì sao chứ?
Cô đang lo không có chỗ nào để kiểm nghiệm thành quả luyện s.ú.n.g của mình đây này!
Cảm ơn ông trời đã ban tặng, đưa tới nhiều bia đỡ đạn sống như vậy.
An Nam dặn dò Sở Bội Bội: “Em về phòng đi, đóng cửa lại.”
Sở Bội Bội đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, còn giơ khẩu s.ú.n.g b.ắ.n đinh và d.a.o xương lên, nói những lời kinh người:
“Nam Nam, lát nữa đánh nhau em đứng sau lưng chị!”
Cô biết thân thủ An Nam tốt hơn mình, nhưng lần này, cô muốn đứng ở phía trước Nam Nam.
Sở Bội Bội thầm nghĩ, ngay cả Tôn Bằng có s.ú.n.g cũng không đánh lại đám người kia, họ không có s.ú.n.g thì càng khó.
Hôm nay cô sợ là phải bỏ mạng ở đây.
Nhưng cô sẽ không lùi bước, vì nơi đây có người cô nhất định phải bảo vệ.
Mạng của cô đều là An Nam cứu về… Chỉ cần mình g.i.ế.c thêm một người, An Nam sẽ an toàn hơn một phần.
Sở Bội Bội nghiêm túc nhìn An Nam: “Nam Nam, lát nữa em đứng sau lưng chị. Cửa cơ quan là lớp bảo đảm thứ nhất, chị là lớp thứ hai.
Nếu chị ngã xuống, em cứ canh giữ ở cầu thang, đến một người thì đ.â.m một người, ngàn vạn lần đừng xuống lầu.
Nếu tên đầu mục đó cầm s.ú.n.g lên đây… em cứ dùng chị đỡ đạn.”
Đối phương ước chừng hơn trăm người, nói không sợ hãi là giả, nhưng cô ấy vẫn muốn làm hết sức, để An Nam sống sót.