Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 121: Tin Tức Về Súng Tiểu Liên
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:46
Triệu Bình An và Sở Bội Bội thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không truy hỏi thêm, chỉ vẻ mặt lo lắng dặn dò cô:
“Bên ngoài nhiệt độ nóng bức, lại nguy hiểm khắp nơi, cậu ra ngoài, nhất định phải vạn sự cẩn thận đấy!”
An Nam: “Các cậu cũng vậy. Tôi sẽ nhân lúc không ai chú ý, lén lút đi, các cậu cứ giả bộ như tôi vẫn luôn ở nhà là được.”
Nếu để những người hàng xóm biết cô ra ngoài mà chưa về nhà, không chừng lại nảy sinh những ý định không nên có.
Triệu Bình An gật đầu: “Yên tâm đi, hàng xóm sẽ không nghi ngờ. Chúng ta có nhiều vật tư như vậy, nửa năm không ra khỏi cửa cũng là chuyện bình thường thôi.”
Sở Bội Bội cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta trên tay còn có súng, căn nhà này rất dễ thủ. Còn cậu, một mình ở bên ngoài, nhất định phải chú ý an toàn!”
An Nam: “Ừm.”
Mấy người trò chuyện thêm một lát, rồi ai về nhà nấy.
Sở Bội Bội vội vàng quay về xử lý Tôn Bằng, Triệu Bình An nhận lấy s.ú.n.g trường, cũng vội vàng về nhà giúp mẹ làm việc.
An Nam thì dọn từng chút vật tư về nhà, rồi lại cất vào không gian.
Ít nhất cũng có một chút không gian, nếu không trong phòng mà chứa nhiều đồ như vậy, cô còn không có cả chỗ để ngủ.
Thu dọn đồ xong, An Nam đi tắm, ôm Phú Quý ngồi trên sofa nghỉ ngơi.
Bên cạnh, Lai Phúc cứ lảng vảng cách cô không xa, trên mặt con gà còn có chút... nịnh bợ?
An Nam ngạc nhiên nhìn nó, gọi nó lại gần.
"Lai Phúc, lại đây."
Chú gà trống nhỏ lập tức lon ton chạy đến bên chân cô.
An Nam bế nó lên, nhìn đôi mắt tròn xoe đảo quanh.
Chắc chắn thằng nhóc này đã nhìn thấy cảnh cô g.i.ế.c người ở dưới lầu nên mới sinh lòng kính sợ?
Gà cũng hiểu cái này sao?
Nó đâu có thông nhân tính.
An Nam lập tức thử gọi nó: "Lai Phúc, đi ra huyền quan ngậm giày của ta vào đây!"
Sau đó đặt nó xuống đất.
Lai Phúc vừa chạm đất, lập tức phóng như bay ra huyền quan, nhắm chuẩn một đôi giày, dùng mỏ kéo dây giày, gắng sức lôi vào.
An Nam có chút kinh ngạc.
Con gà này lại giống chó con vậy à? Có thể nghe hiểu tiếng người??
Cô xoa đầu nó, lại ra lệnh: "Được rồi, mang trả về đi."
Lai Phúc lập tức lại kéo giày về huyền quan.
An Nam nhìn bóng dáng nó lảo đảo, không khỏi cảm thán: "Nước suối này quả thật có tác dụng! Lai Phúc lớn nhanh như vậy, bây giờ còn có thể dùng như chó."
Phú Quý lập tức bất mãn gừ gừ bên cạnh.
An Nam như suy tư nhìn con ch.ó con.
Bảo sao ban đầu Phú Quý chỉ có thể đại khái hiểu ý cô, bây giờ cơ hồ đã có thể hoàn toàn nghe hiểu lời cô nói. Chắc chắn là công lao của nước suối này.
Thông qua quan sát Phú Quý và Lai Phúc, nước suối này hẳn là có công hiệu tăng kích thước và nâng cao trí thông minh của động vật.
Không gian quả là một báu vật, bên trong không có một thứ gì là vô dụng.
Ngay cả các loại dược liệu trồng trong đất cũng phát triển tốt hơn bên ngoài!
Nghĩ đến đó, cô tiện thể liếc nhìn Bản Lam Căn mà mình đã trồng lại.
Lần này không bón phân số lượng lớn, dược liệu phát triển rất tốt. Chắc là trước khi ôn dịch tới, vừa vặn có thể thu hoạch đúng lúc.
An Nam nhìn dược liệu, chó con, gà của mình, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Nhờ có không gian, trước đây cô nuôi một cây xương rồng còn có thể làm nó chết, bây giờ lại có thể nuôi thành công nhiều con vật nhỏ như vậy!
Cô tâm trạng vui vẻ ngâm nga, ôm Phú Quý vào nhà đi ngủ.
Trước đó vừa mới chìm vào giấc ngủ thì đã bị đám người thu phí bảo kê đánh thức, sau đó lại đi ra ngoài đánh một trận, bây giờ buồn ngủ lắm rồi.
Ngủ bù một giấc, chờ tối hẳn sẽ xuất phát.
Biệt thự lưng chừng núi.
Long Tòng An bước chân vội vàng đi vào nhà Cố Chi Dữ.
Phản ứng đầu tiên là đi trước phòng tập gym, phát hiện Cố tổng không có ở đó, lại đi phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, cũng đều không thấy bóng dáng ai.
Long Tòng An vừa tìm người, vừa nghĩ: Diện tích phòng lớn chính là tốt, thật sự có kẻ xấu xông vào, muốn hại hắn, một lúc cũng không tìm ra người.
Long Tòng An tìm một vòng, đột nhiên linh cơ vừa động, đi đến phòng chiếu phim.
"Thần thiếp muốn tố giác Hi Quý phi tư thông, dâm loạn hậu cung, tội ác tày trời!"
Long Tòng An: ...
Sở thích của ông chủ nhà mình vẫn là một dòng nước trong vắt trong giới tổng tài...
Đã qua bao lâu rồi, bộ phim cung đấu này hắn vẫn chưa xem xong sao?
Chẳng lẽ là xem lần thứ hai, thứ ba rồi?
Long Tòng An véo véo khóe miệng đang giật của mình, đẩy cửa đi vào.
"Cố tổng, tôi tới rồi, có một việc..."
Cố Chi Dữ dựa vào sofa, khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh, không chớp mắt nhìn màn hình lớn, giữa lông mày nhíu lại, ngón tay thon dài đặt bên môi:
"Suỵt! Chờ một chút."
Cốt truyện đang tiến triển đến thời điểm mấu chốt nhất.
Long Tòng An đành phải đi theo chuyển ánh mắt về phía màn hình lớn. Nhìn chằm chằm một lúc, không khỏi cũng bị cốt truyện căng thẳng cuốn vào.
Đang xem đến vui vẻ, Cố Chi Dữ đột nhiên ấn tạm dừng.
"Nói đi, có chuyện gì."
Long Tòng An: ...
Vừa rồi muốn nói thì ông không cho, bây giờ người ta chỉ muốn tiếp tục xem, rốt cuộc Hi Quý phi thế nào??
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra lời này, chỉ thành thật trả lời:
"Chuyện s.ú.n.g tự động, có tin tức rồi."
Thần sắc Cố Chi Dữ nghiêm túc hơn một chút: "Kể."
"Vừa rồi người khu phát triển đến truyền tin tức, bên khu Phong Lâm Dật Cảnh, xuất hiện tiếng s.ú.n.g tự động. Bất quá..."
Cố Chi Dữ hơi thẳng người.
Phong Lâm Dật Cảnh?
Cái khu tiểu khu mà Tiểu Diêm Vương sát phạt quyết đoán kia ở?
Hắn nghiêm túc hỏi: "Bất quá cái gì?"
"Bất quá, nơi đó không chỉ có s.ú.n.g tự động xuất hiện, còn có s.ú.n.g trường tấn công."
Tiếp đó, Long Tòng An kể lại một cách sinh động cho ông chủ nghe về chuyện đã xảy ra ở đó.
Bất quá, qua lời kể của mấy người, sự việc ít nhiều có chút sai lệch so với sự thật...
Cố Chi Dữ: "Ý cậu là, hai người phụ nữ kia vì bảo vệ hòa bình của mấy khu tiểu khu lân cận, ra tay trượng nghĩa, tiêu diệt toàn bộ thế lực hắc ám?"
Thế đạo loạn thành như vậy, còn có nữ tráng sĩ hiệp can nghĩa đảm như thế?
Long Tòng An gật gật đầu: "Người ở tiểu khu Thiển Áo, tiểu khu Vân Để đều nói như vậy. Nhưng cư dân tiểu khu Phong Lâm Dật Cảnh lại có cách nói hơi khác một chút."
Long Tòng An trong lòng thở dài: Kể từ khi mạt thế giáng xuống, người làm việc đắc lực càng ngày càng ít, bây giờ đến hỏi thăm tin tức còn hỏi không rõ, còn có thể tạo ra mấy phiên bản khác nhau!
Hắn tiếp tục kể: "Bọn họ nói là tổ ba người thế lực hắc ám chiếm cứ lâu dài ở tiểu khu, cùng đám người thu phí bảo kê xảy ra tranh chấp, mới dẫn phát một trận ác chiến."
Tổ ba người thế lực hắc ám?
Trong đầu Cố Chi Dữ không khỏi hiện ra Tiểu Diêm Vương An Nam g.i.ế.c người như ngóe.
Cô ta và hai người bạn kia, cộng lại vừa vặn là ba người.
Không hiểu sao, nhắc đến Phong Lâm Dật Cảnh, trong đầu hắn luôn hiện ra khuôn mặt của An Nam.
Lần trước ngồi trong xe hắn, làm cô ta xấu hổ lắm nhỉ?
Long Tòng An không chú ý tới ông chủ nhà mình thất thần, tiếp tục kể:
"Tóm lại, bất kể chân tướng là gì, khẳng định là có hai người phụ nữ, cầm s.ú.n.g tự động và s.ú.n.g trường tấn công, g.i.ế.c gần 200 tên côn đồ, điểm này thì khẳng định không sai."
Chương 122 Đuổi kịp chiếc Minibus kia
Long Tòng An nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình: "Cố tổng, ngài nói, cây s.ú.n.g tự động này sẽ là cây của chúng ta sao?"
Nguyên bản hắn nghĩ rất đơn giản.
Hoa Quốc không lưu hành s.ú.n.g ống, s.ú.n.g tự động của Cố tổng lại càng cực kỳ hiếm thấy. Chỉ cần thành phố Lâm Bắc vang lên tiếng s.ú.n.g tự động, khả năng rất lớn chính là cây của Cố tổng.
Bất quá, lần này người này trên tay lại còn có s.ú.n.g trường tấn công.
Vậy chưa chắc là người mà bọn họ muốn tìm. Người ta rất có khả năng là có thực lực, trên tay s.ú.n.g nào cũng có.
Cố Chi Dữ không có biểu tình gì: "Tối nay qua xem sẽ biết."
Súng của chính hắn, hắn vẫn nhận ra.
Long Tòng An gật gật đầu.
"Cố tổng, còn có một chuyện. Một khu biệt thự ở khu Tịnh An, thành lập một căn cứ tư nhân, gọi là căn cứ Sơn Hà, lấy danh nghĩa tập đoàn Cố Thị chiêu hiền nạp sĩ, bây giờ làm đến quy mô còn rất lớn."
Cố Chi Dữ nhướng mày.
Tập đoàn bây giờ đều đã không còn nữa, người dưới trướng hắn cũng đều đã giải tán gần hết, vậy mà lại có người lấy cờ hiệu Cố Thị chiêu mộ người?
Cố Chi Dữ: "Người lãnh đạo căn cứ là ai?"
Long Tòng An: "Không phải cao tầng trước đây của tập đoàn chúng ta, chính là một giám đốc nhỏ của công ty chi nhánh. Cố tổng, chúng ta có cần nhúng tay vào không?"
Nói xong, hắn lén đổ mồ hôi.
Người dưới trướng bọn họ phần lớn đều đã giải tán, căn cứ kia cũng đã lớn mạnh đến gần ngàn người, thật sự không dễ giải quyết a...
Cố Chi Dữ cong cong môi: "Không sao. Kẻ giả danh lừa bịp, lãnh đạo một đám kẻ ngốc bị lừa, có thể tạo ra sóng gió gì?
Thật sự gây đại họa, khiến cho chính phủ chú ý, đều có bọn chúng nếm mùi đau khổ.
Long Tòng An nhẹ nhàng thở phào.
Vậy thì tốt rồi. Nếu thật là bắt hắn tập hợp lại nhân lực, đi theo căn cứ kia sống mái với nhau, quả thực lại phải lãng phí không ít tiền lương thực.
Cố Chi Dữ: "Còn có chuyện khác không?"
Long Tòng An lắc đầu: "Không có."
Cố Chi Dữ: "Vậy về trước đi, buổi tối đến Phong Lâm Dật Cảnh."
Long Tòng An ứng tiếng, lại đứng không nhúc nhích.
Cố Chi Dữ khó hiểu nhìn hắn một cái.
Hắn cười gượng một tiếng: "Tôi muốn biết, Hi Quý phi thế nào rồi..."
Cố Chi Dữ cong cong môi, ấn phát lại.
Sắc trời dần tối.
Một chiếc Hãn Mã màu đen từ biệt thự lưng chừng núi chạy về phía nội thành.
Xe dừng lại đối diện khu tiểu khu Phong Lâm Dật Cảnh. Người lái xe xuống xe, chậm rãi đi về phía cổng.
Chính là Long Tòng An.
Lúc này cư dân đã lục tục bắt đầu ra ngoài hoạt động.
Long Tòng An gọi một người đàn ông lại, đưa một viên kẹo đường qua.
"Anh bạn, vừa rồi tôi nghe tiểu khu các anh có tiếng súng, dọa người quá, là chuyện gì vậy?"
Người kia vội vã đi ra ngoài tìm vật tư, lại bị người gọi lại, nguyên bản thập phần không kiên nhẫn, nhưng vừa thấy viên kẹo đường Long Tòng An đưa qua, lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn nhanh chóng cất kẹo vào túi, mở miệng nói: "Tôi nói cho anh, hôm nay kia thật đúng là..."
Tòa nhà số 6, căn 1402.
Sau khi An Nam rời giường, ăn qua loa một bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa xong, liền mang theo Phú Quý và Lai Phúc ra ngoài.
Trước tiên đi vào nhà Sở Bội Bội, để lại cho cô ấy một ít đạn, sau đó lại nhờ cô ấy chăm sóc Lai Phúc.
Căn cứ của anh trai Nhị Khuê phòng bị nghiêm ngặt, không dễ trà trộn vào.
Cô đi chuyến này, không chừng phải mất bao lâu, chỉ có thể nhờ Sở Bội Bội giúp đỡ chăm sóc Lai Phúc một chút.
Còn về Phú Quý, thì tuyệt đối không có khả năng rời xa cô.
Con chó ngoan cố này có thể ở nhà chờ cô một ngày, nhưng vượt quá hai ngày không thấy chủ nhân về nhà, không chừng có thể nhảy từ cửa sổ nhà Sở Bội Bội ra đi tìm cô.
Bởi vậy An Nam quyết định mang theo Phú Quý, vừa vặn kiểm tra một chút thành quả huấn luyện trong khoảng thời gian này của nó như thế nào.
Sở Bội Bội tiếp nhận Lai Phúc, có chút kinh ngạc đánh giá nó.
"Nam Nam, con gà của cậu... sao lớn nhanh thế?! Đã to gấp đôi Tiểu Bạch nhà tớ rồi!"
"Tiểu Bạch?"
"Chính là con gà mái nhà tớ."
Sở Bội Bội nói, hé cánh cửa ra một chút, một con gà mái trắng tinh lập tức hiện ra.
Nó dường như có chút sợ người, trốn ở bên trong không dám ra, nhưng đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm Lai Phúc trong lòng Sở Bội Bội.
Lai Phúc cũng chú ý tới nó. Lập tức làm ra vẻ vô cùng kiêu ngạo, ngẩng cao đầu.
Hừ! Nhát gan như vậy, cũng xứng làm đồng loại của bản gà sao?
Lai Phúc từ sáng gặp An Nam g.i.ế.c người, vẫn luôn ngoan ngoãn điềm đạm, ra đến cửa nhà người khác, lại kiêu căng lên.
An Nam nén cười giải thích với Sở Bội Bội: "Con gà này của tớ ăn khỏe hơn nhiều, lại là gà trống, có lẽ tốc độ trưởng thành của gà trống và gà mái khác nhau!"
Sở Bội Bội nghĩ nghĩ: "Ừ, chắc là vậy."
Sau đó lại cười nói với An Nam: "Nam Nam, cậu yên tâm đi, con gà này ở chỗ tớ không gầy được, đảm bảo tớ sẽ nuôi nó thật tốt cho cậu!"
Phú Quý nhìn vẻ mặt ngẩng đầu của Lai Phúc, quay người lại, khinh bỉ đánh một tiếng rắm.
Hừ! Gà xấu, có gì mà khoe khoang!
Chủ nhân ra cửa mang theo ta, chứ không mang theo ngươi.
Điều đó đủ để chứng minh về địa vị trong gia đình, vẫn phải là Phú Quý này mới được chủ nhân yêu thích hơn.
Nó phấn khích cào cào chân An Nam.
Chị Nam, chúng ta đi mau, bỏ lại cái đồ xấu xí này!
Rời khỏi chỗ Sở Bội Bội, An Nam lại đi đến tầng 15, để lại cho Triệu Bình An một ít đạn.
Triệu Bình An nhận lấy viên đạn: "Thần tượng, chị chờ một chút."
Sau đó lấy ra từ trong nhà một chiếc nhẫn bạc.
Nhẫn có thể điều chỉnh kích cỡ, chính giữa không khảm gì, chỉ có một khối nhô lên hình vuông, kiểu dáng trung tính, nam nữ đều có thể đeo.
An Nam tò mò nói: "Đây là?"
Triệu Bình An nháy mắt với cô: "Đây là vũ khí mới nhất mà em nghiên cứu ra."
"Vũ khí?"
Cái nhẫn này?
Triệu Bình An cầm nhẫn biểu diễn cho cô.
"Chỗ này có cuộn một sợi dây kim loại đặc chế cực nhỏ, chỉ cần ấn nút, nó sẽ b.ắ.n ra. Quấn quanh cổ một vòng, kéo nhẹ một cái, có thể cắt đứt cả đầu người.
Giúp chị có thể g.i.ế.c người trong vô hình ở những trường hợp không tiện mang súng."
An Nam nhận lấy nhẫn thử một chút, quả thật rất hữu dụng.
Cô không khỏi khen Triệu Bình An: "Cậu đúng là một kho báu, cái gì cũng biết làm."
Triệu Bình An được cô khen đến ngại ngùng: "Thần tượng thích là được rồi. Em còn chế tạo không ít thứ tốt, chờ nghiên cứu chế tạo thành công, em sẽ đưa hết cho chị!"
Hai người lại trò chuyện vài câu, An Nam mới mang theo Phú Quý xuống lầu.
Bên ngoài tiểu khu.
Long Tòng An chạy chậm trở lại chiếc xe đang đậu ở đối diện.
"Cố tổng, tôi đã hỏi vài người, bọn họ đều nói người nổ s.ú.n.g chính là một nữ ma đầu ở tòa nhà số 6.
Vừa rồi, tôi tình cờ hỏi được một hộ gia đình ở tòa nhà số 6, đã biết tên cô ấy."
Long Tòng An dừng một chút, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Hóa ra là... An Nam."
"Cố tổng, cô An Nam người đẹp tâm thiện, hẳn là sẽ không lấy đồ của anh. Huống chi, trong tay cô ấy còn có một khẩu s.ú.n.g trường tấn công, chắc chắn không phải người chúng ta cần tìm."
Long Tòng An theo bản năng bảo vệ ân nhân cứu mạng của mình.
Cố Chi Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Lúc này, trong tiểu khu chạy ra một chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang không bắt mắt.
Kính cửa sổ bên ghế phụ từ từ hạ xuống, lộ ra một cái đầu chó đang thè lưỡi.
Cố Chi Dữ sững sờ, cong cong môi: "Lặng lẽ đi theo chiếc Minibus kia."
Chương 123 Căn cứ Sơn Hà
Long Tòng An vừa vặn quay lưng lại cửa sổ xe, quay đầu lại báo cáo tình hình với Cố Chi Dữ, bởi vậy không nhìn thấy tình hình bên ngoài xe.
Nghe được yêu cầu đột ngột của ông chủ, hắn sững sờ một chút.
Đang nói chuyện ân nhân mà, sao tư duy Cố tổng lại chuyển hướng nhanh thế? Đột nhiên lại bảo hắn đi theo cái Minibus...
Nhưng thân là đặc trợ lâu năm, hắn vẫn phản ứng nhanh chóng làm theo.
Khởi động xe, tắt đèn xe, bám theo chiếc xe phía trước từ xa.
An Nam tính toán trà trộn vào căn cứ của anh trai Nhị Khuê, bởi vậy hôm nay cố ý lái một chiếc xe kín đáo.
Thói quen ban đầu của cô là lên xe là bật điều hòa.
Nhưng Phú Quý lâu lắm không ra ngoài hít thở không khí trong lành, vừa ngồi xuống ghế phụ đã bắt đầu kích động cào cào cửa sổ xe, dây an toàn cũng không ngăn được nó.
An Nam đành phải mở cửa sổ xe ra.
Con chó con lập tức vui vẻ dùng mũi hít mạnh.
Cảm giác của chó với thế giới bên ngoài chủ yếu qua mũi, bởi vậy rất nhiều con ch.ó đều thích cảm nhận làn gió lướt qua cửa sổ xe khi xe đang chạy.
Gió mang theo đủ loại mùi và thông tin, đối với chó con mà nói, giống như con người xem video ngắn vậy, vừa lạ vừa vui.
Phú Quý thè lưỡi, hưng phấn hít hà khắp nơi.
Hít không được vài cái, nó nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.
Ơ? Sao lại ngửi thấy một mùi quen thuộc...
Nó thò đầu ra ngoài, dùng sức hít không khí, vừa hít, vừa nhịn không được vẫy đuôi.
Mùi này là... Anh trai đẹp trai!
Ở đâu đâu??
Long Tòng An ở trong xe phía sau, nhìn thấy rõ cái đầu chó thò ra từ ghế phụ.
Hắn không khỏi đổ mồ hôi hột.
Đây chẳng phải con ch.ó ham trai của ân nhân sao!
Bảo sao Cố tổng bảo hắn bám theo chiếc xe này, thì ra bên trong là cô An Nam.
Hắn từ kính chiếu hậu liếc nhìn thần sắc ông chủ nhà mình, không đoán được hắn có ý gì, lặng lẽ tiếp tục đi theo chiếc xe phía trước.
Lại thấy cái đầu chó kia cứ quay đầu về phía bọn họ.
Lòng bàn tay Long Tòng An hơi đổ mồ hôi.
Mũi chó thính vậy sao?
Hắn nhịn không được lại kéo giãn khoảng cách ra xa thêm một chút.
May mà hiện tại không có điện, đèn đường hai bên phố đều không sáng, nguồn sáng duy nhất trên đường chính là đèn xe của cô An Nam.
Xe của bọn họ thành công ẩn mình trong bóng tối.
Hắn không thể bật đèn xe, cũng không dám đi quá gần, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ chiếc xe phía trước, mò mẫm lái tới.
Vừa lái vừa không khỏi cảm thán.
Cái nghề theo dõi này cũng là một kỹ năng sống đấy!
An Nam thấy con ch.ó đột nhiên hưng phấn, cả người đều sắp thò ra ngoài, sợ nó ngã, vội vàng túm nó lại, sau đó đóng cửa sổ xe.
"Phú Quý, hít thở không khí trong lành đủ rồi, ta đóng cửa sổ bật điều hòa."
Phú Quý lập tức bất mãn gừ gừ một tiếng.
An Nam không để ý tới nó, bật điều hòa.
Không khí trong xe rất nhanh liền mát mẻ lên.
Cô thoải mái thở phào một hơi.
Vừa nãy tuy mở cửa sổ, tốc độ xe cũng nhanh, nhưng vì nhiệt độ không khí quá cao, gió thổi vào đều là gió nóng.
Con chó thấy phản kháng vô dụng, có chút chán nản nằm trên ghế.
An Nam liếc nhìn bộ dạng nhỏ bé của nó, cười cho nó một viên kẹo băng.
"Chó ngốc! Ta chỉ đóng cửa sổ thôi, ngươi làm ra vẻ thất tình gì vậy..."
Chạy hai tiếng, chiếc xe rốt cuộc tới khu Tịnh An.
Khu Tịnh An nằm ở phía nam nhất của thành phố Lâm Bắc, cây xanh nhiều, lại cách xa sự ồn ào của trung tâm thành phố, bởi vậy xây dựng rất nhiều khu biệt thự.
Giới nhà giàu cao cấp nhất thành phố Lâm Bắc đều ở biệt thự lưng chừng núi, còn lại các phú hộ khác thì tập trung ở khu Tịnh An này.
Nhưng các phú hộ ở đây lại không may mắn bằng biệt thự lưng chừng núi.
Nhà của họ chỉ trong vài ngày đã bị nước lũ bao phủ hoàn toàn, chỉ có thể bỏ nhà ra đi, đến các bất động sản cao tầng khác để lánh nạn.
Lúc này hoàn cảnh, e rằng cũng không có gì khác biệt so với các hộ gia đình khác trong tiểu khu cao tầng.
Và những biệt thự bỏ trống này, tuy rằng đồ đạc bên trong đều bị ngâm hỏng, nhưng vẫn có người nguyện ý dọn dẹp một chút để ở.
Ví dụ như căn cứ mà cô muốn đến này.
Căn cứ của anh trai Nhị Khuê, chính là ở một khu biệt thự tại khu Tịnh An.
Bên kia tầm nhìn rộng rãi, dễ thủ khó công, là một địa điểm tuyệt vời để chọn làm căn cứ.
An Nam lái xe, thẳng đến căn cứ.
Lúc này bên ngoài cổng khu biệt thự đã xếp thành hai hàng dài, một hàng người, một hàng xe.
Trên cổng có treo bốn chữ to "Căn cứ Sơn Hà".
Còn có một cái loa khuếch đại âm thanh tuần hoàn phát đi phát lại: "Muốn gia nhập căn cứ, mỗi người nộp lên mười cân lương thực."
An Nam thấy vậy nhướng mày, căn cứ này hot vậy sao?
Cô nhớ đời trước, gia nhập căn cứ chính phủ chỉ yêu cầu năm cân lương thực, còn có rất nhiều người, bao gồm cả cô lúc đó, đều không lấy ra được.
Mà căn cứ tư nhân này lại yêu cầu mười cân lương thực mới có thể gia nhập, vậy mà còn có thể xếp hàng dài?
Bất quá cũng có thể hiểu được.
Gia nhập căn cứ, sự sống sót sẽ có thêm một phần bảo đảm.
Ở bên ngoài, chỉ cần ngươi tìm không thấy vật tư, nhất định sẽ bị c.h.ế.t đói.
Nhưng chỉ cần tiến vào căn cứ, liền có thể làm việc cho căn cứ, lĩnh lương thực cơ bản. Tương đương với có sự bảo đảm tối thiểu.
Cho dù lương thực chỉ là một bát cháo loãng lẫn cát, cũng có thể giúp người tiếp tục sống sót.
An Nam lấy ra một ít vật tư sinh hoạt cơ bản từ không gian, đặt sẵn trong Minibus.
Người trong căn cứ nhiều mắt tạp, không giống cô ở trong nhà có thể tùy ý sử dụng không gian, bởi vậy phải chuẩn bị sẵn vật tư trước.
Long Tòng An vẫn luôn đi theo phía sau, thấy xe An Nam xếp vào hàng, có chút kinh ngạc.
"Cố tổng, chiếc xe phía trước này chính là cái căn cứ Sơn Hà mà tôi ban ngày đã nói."
Sao cô An Nam lại đến nơi này?
Cô không phải đã "xưng vương xưng bá" trong tiểu khu của mình sao?
Sẽ không cũng là chạy tới nương nhờ vì danh tiếng tập đoàn Cố Thị chứ?
Không thể nào...
Chuyện này quả thật là càng ngày càng khó phân biệt.
Hắn quay đầu lại hỏi: "Cố tổng, chúng ta tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
"Đi theo vào."
Long Tòng An ngây ra một chút, miệng nhanh hơn não: "Cố tổng, anh không phải nói, chỉ có kẻ ngốc mới đi sao?"
Cố Chi Dữ mắt phượng hơi nghiêng, liếc hắn một cái.
Long Tòng An lập tức phản ứng lại, ngượng ngùng cười cười.
"Bị lừa mới là ngốc, chúng ta là đi vào để điều tra, thông minh thật sự!"
Cố Chi Dữ không để ý tới hắn, chỉ phân phó nói: "Cậu không cần đi theo vào. Mang thêm nhiều lương thực lại đây, sau đó có thể về nhà."
Long Tòng An: "Cố tổng, bọn họ yêu cầu mười cân lương thực, cốp xe chúng ta có 100 cân..."
Cố Chi Dữ: "Tiền là tốt nhất để làm việc, lo trước khỏi họa."
Long Tòng An gật đầu.
Xem ra Cố tổng muốn ở lại đây một thời gian, vậy hắn phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
Bên kia, An Nam xếp hàng mãi, cuối cùng cũng đến lượt.
Anh trai phụ trách đăng ký có một thân cơ bắp, vẻ mặt đầy sự chán chường của dân công sở.
Chờ cô hạ cửa kính xe xuống, anh ta lập tức sốt ruột giơ tay: "Nộp lương thực!"
An Nam đưa cho anh ta mười cân ngũ cốc.
Đều là những thứ thu được từ chỗ Nhị Khuê, cô cố ý chọn loại dơ và kém chất lượng nhất để đưa ra.
Người nọ thành thạo cân đo, sau đó lại đưa một tờ đăng ký, bảo cô điền thông tin cơ bản.
Anh ta bực bội ra mặt, suốt quá trình không thèm nhìn cô lấy một cái: "Điền nhanh lên!"
An Nam nhận tờ đăng ký, thấy trên đó toàn là thông tin rất cơ bản, họ tên, giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, sở trường đặc biệt, v.v.
Cô điền đại một hơi, sau đó đưa tờ đăng ký lại.