Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 143: Báo Cáo

Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:48

Người bảo vệ đã quen với Phú Quý.

Mỉm cười chào hỏi con ch.ó dưới đất: "Cô An lại ra ngoài dắt chó à?"

Vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện phía sau An Nam còn có Tô Tô.

Họ cũng biết đây là người phụ nữ bên cạnh đại ca, loại có thể nói chuyện riêng với đại ca.

Lập tức đứng thẳng hơn: "Chào cô Tô Tô!"

Tô Tô thấy thái độ cung kính của họ, cảm thấy mình cũng mạnh mẽ hơn.

Hai ngày nay ở bên Cố Hữu Tài và An Mỹ Lệ không ít lần bị ăn bơ, giờ cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.

Cô ấy hài lòng gật đầu: "Chào các anh."

Lại nghĩ đến việc đại ca đã dặn dò, thỉnh thoảng phải báo cáo tình hình cho hắn, nếu đã đến đây rồi, thì tiện thể vào báo cáo luôn.

Thế là cô ấy nghênh đầu: "Mở cửa đi, tôi vào tìm đại ca."

Hai người bảo vệ lập tức mở cửa cho cô ấy.

Tô Tô quay đầu lại nhìn An Nam một cái, lộ ra một nụ cười xã giao: "Em An, chị vào một chút, lát nữa gặp lại."

An Nam gật đầu.

Thấy Tô Tô điệu bộ uốn éo, đi ngày càng xa, An Nam dùng chân nhẹ nhàng đá Phú Quý.

Phú Quý lập tức quen thuộc nhe răng, tiến lại gần hai người bảo vệ.

Khi nó không dữ, bộ dạng hiền lành lại đáng yêu, rất thu hút người khác.

Hai người bảo vệ đều biết An Nam và con ch.ó là công thần trong việc tấn công căn cứ Long Hổ, lại thấy cô đi cùng Tô Tô, đã xác định cô là người thân cận của đại ca.

Vì vậy, họ không hề đề phòng, ngồi xổm xuống thoải mái vuốt ve con chó.

An Nam nhân cơ hội bắt chuyện.

"Không phải nói cái sân này ai cũng không được vào sao, tôi thấy chị Tô Tô hình như có đặc quyền?"

Một người bảo vệ vừa vuốt chó vừa trả lời: "Cô Tô Tô là người phụ nữ của đại ca, đương nhiên có đãi ngộ đặc biệt."

An Nam lại nói: "Chị Tô Tô quả thực là người rất tốt, nhưng nếu nói về địa vị trong lòng đại ca, vẫn phải là sáu người các anh."

Hai người đó được khen trong lòng rất thoải mái, ngoài miệng khiêm tốn nói: "Đâu có, đâu có."

An Nam lại nói: "Nhưng mỗi ngày đứng gác vất vả quá. Chắc phải đợi thêm mấy ngày nữa đến tiệc sinh nhật, các anh mới được nghỉ một ngày, nghỉ ngơi một chút nhỉ?"

Tiệc sinh nhật của Hầu Kiến Minh giờ không còn là bí mật, rất nhiều người trong căn cứ đều bận rộn chuẩn bị quà sinh nhật cho đại ca.

Người bảo vệ lắc đầu: "Chúng tôi không thể nghỉ, tối hôm đó vừa đúng ca trực của hai chúng tôi."

An Nam âm thầm ghi nhớ hai người này, sau đó cảm thán một câu:

"Vậy thì thật là vất vả! Hôm đó chắc sẽ có không ít đồ ăn ngon đâu!"

Người bảo vệ béo hơn trong số đó, lập tức nuốt nước bọt: "Đúng vậy!"

An Nam nhìn hắn ta một cái thật sâu, không nói gì thêm, để Phú Quý chơi với họ một lúc, sau đó dắt nó rời đi.

Một người một chó vừa quay lưng đi, nụ cười hiền lành trên mặt Phú Quý lập tức biến mất, oai vệ đi theo An Nam về.

Tại biệt thự của Hầu Kiến Minh.

Tô Tô vừa vào cửa, đã cảm nhận được một luồng khí lạnh từ điều hòa.

Cô ấy thoải mái thở một hơi, đảo mắt đã thấy Hầu Kiến Minh đang ôm một người phụ nữ, cuộn mình trên ghế sofa ăn vặt xem phim.

Quần áo của người phụ nữ không chỉnh tề, trong phòng còn tràn ngập một mùi hormone.

Vừa nhìn đã biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Tô Tô trong lòng có chút không vui.

Cô ấy ở bên Cố Hữu Tài và An Mỹ Lệ nhận hết sự lạnh nhạt, nhún nhường, còn đại ca lại ở đây ôm người mới vui vẻ?

Hầu Kiến Minh nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tô, mắt sáng lên, lập tức đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

Người phụ nữ hiểu chuyện đứng dậy, sửa sang lại quần áo, cúi chào hai người, rồi rời khỏi biệt thự.

Hầu Kiến Minh vẻ mặt thỏa mãn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Tô Tô, mau lại đây ngồi."

Tô Tô uốn éo eo đi tới, không ngồi lên ghế sofa, mà ngồi hẳn vào lòng hắn.

Ôm cổ hắn làm nũng nói: "Mấy ngày không gặp, đại ca lại có người mới, có phải là muốn quên Tô Tô rồi không?"

Hầu Kiến Minh cười nhéo một cái vào phần thịt mềm trên người cô ấy:

"Sao có thể, ai có thể sánh được với Tô Tô của chúng ta ôn nhu tri kỷ chứ? Anh nhớ em c.hết đi được!"

Nói rồi, hôn lên mặt cô ấy một cái.

Tô Tô cười duyên, đang định nói gì đó, thì Hầu Kiến Minh đã không kiên nhẫn hỏi:

"Chuyện anh nhờ em, làm đến đâu rồi?"

Nụ cười của Tô Tô lập tức cứng lại.

Còn nói nhớ cô? Rõ ràng là vội vàng muốn biết tình hình của An Mỹ Lệ!

Cô ấy khẽ hừ một tiếng, đứng dậy khỏi người Hầu Kiến Minh, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, không nhanh không chậm nói:

"Cố Hữu Tài quả thật rất thích An Mỹ Lệ, không cho em một chút cơ hội nào để gần gũi."

Hầu Kiến Minh nhăn mày: "Vậy cô An có thái độ gì?"

Tô Tô thấy vẻ mặt quan tâm của hắn, trong lòng không thoải mái, cố ý khoa trương:

"Ngày nào cô ấy cũng đến phòng Cố Hữu Tài, có khi còn nấu cơm cùng nhau, như thể đã sống chung rồi!"

Hầu Kiến Minh ngồi thẳng người: "Cái gì?!"

Cô An nhìn không giống người dễ theo đuổi như vậy mà? Sao hai người lại nhanh chóng ở bên nhau thế!

Tô Tô bĩu môi: "Em ở dưới lầu nghe thấy, họ ở trong phòng lách cách lách cách, không biết làm gì, động tĩnh còn không nhỏ đâu!"

Mặt Hầu Kiến Minh tái mét.

Tô Tô còn đổ thêm dầu vào lửa: "Nghe có vẻ kịch liệt lắm!"

Hầu Kiến Minh không nhịn được tát cô ấy một cái: "Đồ phế vật! Còn mặt mũi mà nói, anh cho em đi làm gì? Đến một người đàn ông cũng không dụ được!"

Ban đầu hắn nghĩ rất đơn giản.

Mặc dù Cố Hữu Tài đã tỏ tình, nhưng giữa nam nữ, sợ nhất là có kẻ thứ ba chen vào.

Theo hắn thấy, trên đời này không có bức tường nào không thể đào, chỉ có kẻ thứ ba không cố gắng.

Mà Tô Tô lại là một mỹ nữ hiếm có, dù không thể làm hắn động lòng, cũng nhất định có thể gieo rắc sự nghi ngờ trong lòng An Mỹ Lệ.

Không ngờ, Tô Tô lại căn bản không phát huy được tác dụng gì, làm hắn sao có thể không tức giận!

Tô Tô tủi thân ôm mặt: "An Mỹ Lệ mê hoặc anh ấy đến mức quay cuồng, hai người luôn dính lấy nhau, em làm sao có cơ hội?"

Hầu Kiến Minh giận dữ: "Hỗn xược! Câm miệng!"

Lời Tô Tô nói quả thực như một nhát d.a.o cắm vào tim hắn, tức đến mức hắn thở dốc.

Tô Tô thấy hắn giận tím mặt, cũng không dám nói gì thêm.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ, trong số những người phụ nữ được nuôi dưỡng ở căn cứ, đại ca tuy có ưu ái cô ấy, nhưng nói cho cùng, trong lòng hắn, cô ấy cũng chỉ là một món đồ chơi.

Nếu có một chút chân tình nào, hắn đã không để cô ấy đi quyến rũ Cố Hữu Tài.

Nếu chọc hắn tức giận thật sự, hắn bóp c·hết cô ấy cũng là chuyện có thể xảy ra.

Cô ấy ấp úng nói: "Đại ca, thật sự không phải em không cố gắng. Cố Hữu Tài kia không nói dối, anh ấy thực sự có chứng bệnh ghét phụ nữ."

Nói rồi, cô ấy kéo váy lên cao, kéo cổ áo xuống thấp, từ từ tiến lại gần Hầu Kiến Minh.

"Lúc đó em đã như thế này, mà anh ấy vẫn không có một chút phản ứng nào."

Hầu Kiến Minh nhìn thân thể quyến rũ đang tiến lại gần, ánh mắt tối sầm, không nhịn được nuốt nước miếng.

Cố Hữu Tài này thật không phải là đàn ông, thế này mà cũng không có phản ứng?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.