Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 179: Cố Tổng Bị Làm Sao Vậy?
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:52
Ký ức của Sở Bội Bội về Cố Chi Dữ vẫn dừng lại ở lần giao dịch trên nước trước đó.
Nếu không phải ngoại hình của anh thật sự quá nổi bật, hôm nay cô cũng chưa chắc đã nhận ra được.
An Nam lược bỏ những chi tiết về việc đột nhập vào căn cứ Sơn và, chỉ kể rằng cô và Cố Chi Dữ tình cờ có vài lần gặp gỡ.
Sau đó cô nhấn mạnh câu chuyện ngày hôm nay.
Sở Bội Bội nghe xong vẻ mặt kinh ngạc.
“Ý cậu là, cậu đã từ chối một người mặc đồ ngủ, đi máy bay trực thăng, không màng nguy hiểm xông vào khu vực dịch bệnh chỉ để gặp cậu?”
An Nam gật đầu.
Sở Bội Bội như một cô gái bi thảm vừa được ghép đôi nhưng cặp đôi đã tan rã.
“Rốt cuộc là vì sao chứ??”
An Nam cũng không biết phải nói thế nào, không thể nói với Sở Bội Bội rằng cô có không gian, sợ bị người khác phát hiện chứ?
Thế là cô chỉ có thể nói tránh: “Chúng ta cũng không ở bên nhau bao lâu, anh ấy lại đột nhiên thích tớ, chuyện này đáng sợ biết bao!”
Sở Bội Bội bất lực lắc đầu:
“Cậu nha, chắc chắn là xem phim truyền hình và tiểu thuyết quá nhiều rồi.”
An Nam nghi hoặc: “Nói sao?”
Sở Bội Bội nghiêm túc nói:
“Trong cuộc sống thực, tình cảm làm gì có nhiều khởi, thừa, chuyển, hợp như vậy? Đôi khi duyên phận giữa người với người, chính là chuyện của một cái nhìn.”
An Nam kinh ngạc: “Một cái nhìn?”
Sở Bội Bội gật đầu: “Chỉ một cái nhìn.”
An Nam không tin: “Sao có thể, mới quen nhau còn chưa thân, có thể phát triển được duyên phận gì chứ.”
Sở Bội Bội hỏi cô: “Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Triệu Bình An có ấn tượng gì?”
An Nam nghĩ nghĩ: “Sạch sẽ, đẹp trai.”
Sở Bội Bội: “Vậy lần đầu tiên thấy Cố Tổng thì sao?”
An Nam nghĩ đến đôi mắt phượng sâu thẳm kia, cảm thấy tai có chút nóng lên: “Rất… đẹp trai.”
Sở Bội Bội như thể phát hiện ra bí mật gì, chỉ vào cô nói to:
“Cậu tự nghe xem! Ngữ khí của hai từ ‘đẹp trai’ đó không hề giống nhau!”
An Nam sững sờ.
Một lúc sau mới nói: “Bây giờ là tận thế, đâu có thừa tinh lực để nói những chuyện tình tình ái ái đó? Suy nghĩ làm sao để sống sót tốt mới là chính xác.”
Sở Bội Bội không hiểu: “Tận thế thì sao? Ai quy định tận thế thì phải sống một cách bi thảm, không thể có được người yêu tri kỷ?
Theo tớ, tận thế càng nên tận hưởng niềm vui trước mắt. Một người như Cố Tổng, có gì mà phải đắn đo? Cậu cứ ngủ với anh ấy đi! Không lỗ chút nào!”
An Nam há hốc mồm: “Ngủ, ngủ à?”
Phú Quý vẫn luôn rúc vào đùi An Nam cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Gâu gâu gâu?”
Sở Bội Bội cũng kinh ngạc: “Con chó của cậu có thể hiểu tiếng người đấy!”
Sau đó ấn đầu nó xuống: “Người lớn nói chuyện trẻ con đừng nghe lung tung!”
An Nam không kịp để ý đến con chó, chỉ cảm thấy ba quan của mình bị chấn động mạnh mẽ.
Có phải cô không nên thảo luận những chuyện này với một người đã kết hôn không?
Cô vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ mà!!
Sở Bội Bội đã hiểu được biểu cảm của cô, chân thành nói:
“Đây là tận thế! Không biết lúc nào sẽ ‘toạch’! Nếu ‘toạch’ vào khoảnh khắc cuối cùng cậu sẽ nghĩ thế nào? Từng có một người đàn ông cực phẩm bày ra trước mặt, mà mình lại không ngủ với anh ta!”
An Nam tiếp tục há hốc mồm, rồi… suy nghĩ.
Sở Bội Bội nhìn biểu cảm của cô, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, cũng không thể ngủ lung tung. Vẫn phải là thích mới được.”
Sau đó cô nghĩ đến vấn đề mấu chốt nhất:
“Nam Nam, cậu có thích anh ấy không?”
An Nam im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Tớ…”
Sở Bội Bội lập tức hiểu ra, quả quyết nói: “Cậu thích.”
An Nam lại im lặng vài giây, rồi nhíu mày: “Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại. Nghĩ nhiều làm gì!”
Sở Bội Bội kinh ngạc: “Ai nói sẽ không gặp lại?”
An Nam: “Cậu không thấy sắc mặt anh ấy vừa rồi, như muốn g.i.ế.c người ấy.”
Sở Bội Bội chớp mắt: “Anh ấy nhất định còn sẽ tìm đến cậu. Tin chị đi, chị là người từng trải.”
________________________________________
Bên kia, biệt thự trên sườn núi.
Long Tòng An đang tưới hoa trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng máy bay trực thăng quay về.
“Nhanh vậy đã về rồi?”
Anh ta đặt bình tưới xuống, chạy ra đón.
Sếp đi vội vàng, Long Tòng An đâu dám tự ý rời đi, đành phải chờ ở biệt thự.
Thấy bóng dáng Cố Chi Dữ, anh ta lập tức đón: “Cố Tổng, ngài về rồi ạ?”
Cố Chi Dữ mặt lạnh: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Long Tòng An nghẹn lại một chút.
Đi ra ngoài một chuyến là sao, ăn phải thuốc s.ú.n.g à?
“Tôi sợ ngài còn có dặn dò gì khác, nên chờ ở đây, tiện thể tưới hoa.”
Sếp đi vội như vậy, ai biết có mang về nhiệm vụ mới nào không?
Anh ta là một trợ lý vô cùng chuyên nghiệp, đương nhiên phải ở lại tại chỗ chờ đợi.
Nhưng Cố Chi Dữ hiển nhiên không để ý đến sự chu đáo của trợ lý.
Anh vẫn mặt mày âm u, sải bước vào nhà, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trên ghế sofa vẫn để khẩu shotgun mà mấy ngày trước anh luôn mang theo bên người.
Anh một tay ném khẩu s.ú.n.g ra xa, rồi nói: “Không có việc gì, cậu về đi.”
Long Tòng An cung kính cúi đầu: “Vâng.”
Ai ngờ vừa mới đi ra cửa chưa được bao xa, lại nghe thấy tiếng gọi của sếp: “Quay lại!”
Long Tòng An lập tức quay trở lại, một lần nữa bước vào cửa.
Vừa hay thấy Cố Chi Dữ lại quý trọng nhặt khẩu s.ú.n.g bị ném đi kia về.
Long Tòng An: …
Cố Tổng hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cố Chi Dữ nhíu mày hỏi anh ta: “Vợ cậu có bạn trai cũ không?”
Long Tòng An: …
Đột nhiên hỏi anh ta cái này làm gì?
Nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có.”
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Người trưởng thành rồi, ai mà chẳng có vài người tình cũ?”
Cố Chi Dữ vẫn nhíu mày: “Vậy lúc trước cô ấy có vì người tình cũ mà từ chối theo đuổi cậu không?”
Long Tòng An khó hiểu: “Đương nhiên không có.”
Thấy Cố Chi Dữ nhìn mình không chớp mắt, anh ta đành tiếp tục nói: “Cũng không phải là người khó quên gì, tại sao lại phải vì anh ta mà từ chối tôi?”
Cố Chi Dữ lẩm bẩm tự nói: “Người khó quên?”
Sau đó đột nhiên nghiến răng: “Được! Rất tốt!”
Rồi lại ném khẩu shotgun trong tay sang một bên.
Long Tòng An nhìn khẩu s.ú.n.g tội nghiệp kia, thật sự không hiểu rốt cuộc sếp và khẩu s.ú.n.g này có thù oán gì.
Cố Chi Dữ cau mày ngẩn người một lúc, đột nhiên lại nhìn về phía anh ta: “Sao cậu còn chưa đi?”
Long Tòng An: …
Tôi thật hết nói nổi! Anh đã nói cho tôi đi đâu!!
Nhưng vẫn cung kính nói: “Vậy nếu ngài không có gì dặn dò, tôi xin phép về trước.”
Cố Chi Dữ thất thần phất tay.
Long Tòng An vừa đi ra ngoài, vừa lầm bầm trong lòng: Tôi đã nói rồi mà, tiền của người làm công không có đồng nào là dễ kiếm!
Đi được không xa, anh ta đột nhiên hiểu ra, đứng lại tại chỗ, đột nhiên vỗ một cái vào đầu mình, rồi bước nhanh chạy về nhà.
Về đến nhà, anh ta lập tức hứng thú bừng bừng gọi vợ:
“Vợ ơi! Anh có một tin bát quái chấn động đây!!”
Lý Thơ Hàn lập tức chạy ra: “Gì vậy? Bát quái gì?”
Từ sau khi thảm họa ập đến, cô ngày nào cũng chỉ trồng rau, chăm con một cách nhàm chán, đã lâu rồi không nghe được chuyện gì thú vị.