Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 281: Kim Châm

Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:03

An Nam cười như không cười nói: “Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông.”

Cố Chi Dữ nhìn thấy Vương Lệ Mai trừng lớn hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ, ý vị không rõ mà nhìn về phía mấy cây kim may quần áo trong tay An Nam.

Ngay sau đó, liền thấy An Nam túm chặt cánh tay Vương Lệ Mai, đem kim đ.â.m vào bả vai bà ta.

Hô hấp Cố Chi Dữ cứng lại, nhìn về phía ánh mắt bà lão càng thêm nguy hiểm.

Gậy ông đập lưng ông?

Bà nội của An Nam đã từng cư nhiên đối xử với cô như vậy?!

Lúc này Vương Lệ Mai đang tru lên trong thống khổ. Vừa mới bắt đầu, bà ta còn liều mạng phản kháng, ý đồ trốn thoát.

Nhưng kim đ.â.m vào trong cơ thể, mỗi lần động một chút, bả vai đều sẽ cảm giác được đau nhức vô cùng. Vì thế lực phản kháng dần dần yếu đi.

An Nam lập tức nhanh nhẹn hạ châm thứ hai.

Cô cũng không phải Sở Bội Bội, sẽ không châm cứu, cũng không châm vào huyệt vị gì, thuần túy là chỗ nào đau thì châm chỗ đó.

Rất nhanh, các bộ phận trên cơ thể Vương Lệ Mai đã lần lượt bị cắm vào sáu cây kim.

Không chỉ như vậy, mỗi lần châm xong, An Nam còn sẽ lấy giày dùng sức vỗ vỗ.

Đảm bảo mỗi cây kim đều hoàn toàn đi sâu vào trong cơ thể, không đi bệnh viện thì dựa vào chính mình căn bản không thể nhổ ra, chỉ có thể cắt thịt tìm kim.

Sợ hãi trong lòng Vương Lệ Mai còn lớn hơn đau đớn.

“An Nam! Cô đây là đang gi·ết người! Vạn nhất có kim theo m.á.u chảy về phía tim tôi…”

An Nam thần sắc lạnh nhạt: “Tôi nhưng không nghĩ nhiều như vậy. Bất quá chỉ là đem những chuyện bà đã làm với tôi, từ đầu đến cuối làm lại trên người bà một lần mà thôi.”

Một bên Cố Chi Dữ nghe xong lời này không thể nhẫn nại được nữa, hung hăng một chân đá về phía Vương Lệ Mai.

Hắn cả người cơ bắp, lại quanh năm tập thể hình tập võ, sức bùng nổ so An Nam còn lớn hơn nhiều, cú đá này đi xuống, trực tiếp đem Vương Lệ Mai đá hôn mê bất tỉnh.

Nhưng hắn vẫn là chưa hả giận.

Nhìn từng cây kim đ.â.m xuống, hắn tâm đều thắt lại.

Bất quá hắn không phải đau lòng Vương Lệ Mai, mà là đau lòng An Nam đã từng.

Bà ta là bà nội ruột của An Nam! Sao lại có người đối với cháu gái ruột của mình làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này?!

An Nam thấy Cố Chi Dữ đang thịnh nộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, biết hắn đang đau lòng cho mình.

Vì thế dùng tay nhẹ nhàng xoa n.g.ự.c hắn: “Không sao, đều đã qua rồi.”

Đôi mắt Cố Chi Dữ đều đỏ, lập tức ôm An Nam vào lòng.

“An An…”

An Nam vùi đầu trong n.g.ự.c hắn: “Ừm?”

Cố Chi Dữ mím môi: “Em chịu khổ rồi.”

An Nam giọng khàn khàn: “Kỳ thật khi đó em còn nhỏ, đều không nhớ.”

Lúc Vương Lệ Mai hạ châm cho cô, cô mới một tuổi.

Trọng nam khinh nữ, tâm tư độc ác, lại không có văn hóa, thấy con dâu nói gì cũng không chịu muốn con thứ hai, sinh cháu trai, liền nghĩ làm Tiểu An Nam thần không biết quỷ không hay ch·ết đi.

Để Thích Thư Lan sinh đứa con trai ra.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, xương cốt mềm, những cây kim mà Vương Lệ Mai châm đều mắc vào xương cốt cô.

Trong cái rủi có cái may là, thời gian bà nội ở riêng với cô rất ít, chỉ châm sáu cây kim, lại đều mắc ở xương cốt không có tổn thương nội tạng, cho nên không có thể thật sự lấy mạng cô.

Những cây kim này cứ như vậy lặng lẽ nằm trong cơ thể cô, cùng với cô lớn lên.

Thẳng đến năm mười bốn tuổi, lúc An Nam học trượt tuyết bị thương chân, đi bệnh viện chụp phim, những cây kim đó mới một lần nữa hiện ra.

Đến cả bác sĩ đều kinh sợ không thôi.

Thích Thư Lan bị tức giận đến suýt nữa ngất đi, đồng thời tự trách không thôi.

Trách không được năm đó Tiểu An Nam còn trong tã lót luôn khóc nháo không ngừng, lúc ấy còn tưởng rằng đứa nhỏ này giống mình, tính tình ngoan cố, lại không nghĩ là gặp thống khổ và tr·a t·ấn lớn như vậy.

An Hưng Nghiệp đối với con gái và vợ lại quỳ xuống lại dập đầu, mới bảo vệ Vương Lệ Mai, khiến bà ta thoát khỏi tai ương lao ngục.

Bất quá từ đó về sau, nhà họ Thích liền đoạn tuyệt lui tới với Vương Lệ Mai. An Nam cũng lại chưa từng thấy bà nội này.

Cố Chi Dữ nghe cô nói xong những chuyện quá khứ, ánh mắt lạnh băng mà sắc bén nhìn chằm chằm bà lão đang ngất trên mặt đất.

“Thật sự độc ác!”

Sau đó có chút sợ hãi ôm chặt An Nam: “Anh suýt chút nữa không có cơ hội quen biết em…”

An Nam nghĩ đến kiếp trước, có chút tiếc nuối thở dài: “Xác thật là không quen biết.”

Tính cách, sở thích, thói quen của cô và Cố Chi Dữ đều là cực kỳ hợp nhau, đời trước không có duyên phận tương ngộ, thật là đáng tiếc.

“Hả?” Cố Chi Dữ không hiểu ý cô.

An Nam không nói thêm gì nữa, đem đầu vùi vào n.g.ự.c hắn: “Hiện tại không phải đã quen biết rồi sao.”

Sống lại đời này, trời cao cho cô quá nhiều lễ vật tốt đẹp.

Cô đã rất thỏa mãn.

Cố Chi Dữ hôn tóc cô: “Sau này anh sẽ bảo vệ tốt cho em.”

An Nam lại nở nụ cười: “Này, anh vừa rồi đối luyện còn bại bởi em đấy!”

Cố Chi Dữ cũng cong môi: “Xem ra anh còn phải nỗ lực.”

Ngoài trời ánh mặt trời nóng bỏng, hai người nói vài câu liền trở lại trên xe, bật điều hòa chuẩn bị xuất phát.

Biết An Nam thích xe, Cố Chi Dữ cố ý ngồi xuống ghế phụ, giao tay lái cho cô.

Hắn kêu dừng: “Chờ một lát, tôi đi vào xử lý chút việc.”

An Nam gật đầu, lái xe sang bên đỗ lại.

“Vậy em không vào.”

Cố Chi Dữ: “Ừm, em ở đây chờ, tôi rất nhanh sẽ ra.”

Cố Chi Dữ xuống xe, An Nam một mình ngồi trong xe ngẩn người.

Cô nghĩ đến những trải nghiệm trong cuộc sống đã qua, đột nhiên cảm thấy rất nhiều thứ đều có thể bình thường trở lại.

Có lẽ cô có người cha và bà nội kỳ quái nhất trên đời, nhưng mẹ, ông ngoại và bà ngoại của cô lại là những người tốt nhất.

Tuy rằng trong cơ thể cô từng bị cắm rất nhiều kim loại, nhưng cô lại được lớn lên trong sự quan tâm trong một gia đình giàu có mà người thường khó có được.

Tuy rằng cô kết giao bạn bè không may mắn, ch·ết thảm, nhưng lại có thể có được cơ hội sống lại, để báo thù cho chính mình, còn quen biết bạn bè mới.

Quan trọng nhất chính là, Cố Chi Dữ.

Cố Chi Dữ hoàn mỹ ưu tú như vậy, lại đang nghiêm túc, trân trọng thích cô.

Đây là chuyện may mắn đến mức nào.

Mẹ ở trên trời nhất định rất vui vẻ cho cô.

An Nam mở nhạc trên xe, bật một bài hát vui vẻ.

Tất cả người xấu chuyện xấu đều lưu lại trong quá khứ. May mắn và tốt đẹp ở hiện tại, ở tương lai.

Nghĩ vậy, cô cong khóe môi, đi theo nhạc hát ngân nga vài câu.

Vừa mới mở cửa ghế phụ, chuẩn bị lên xe Cố Chi Dữ nghe tiếng tạm dừng một chút, mới lên xe.

An Nam để nhạc âm lượng nhỏ, kinh ngạc nhìn hắn: “Nhanh vậy?”

Cố Chi Dữ gật đầu: “Ừm.”

Sau đó nhìn cô nói: “An An, con người thật sự không có hoàn mỹ.”

An Nam: “Đúng vậy, em vừa rồi cũng suy nghĩ, tuy rằng đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng mà…”

Nói đến đây, An Nam đột nhiên phản ứng lại:

“Anh là đang nói em hát dở đúng không?!”

Cố Chi Dữ nhếch khóe miệng: “Tôi chưa nói ra, là em tự nói.”

An Nam thẹn quá hóa giận mà đ.ấ.m hắn một cái.

Kỳ thật cô vẫn luôn không cảm thấy mình hát dở. Bài hát cô nghe, và giai điệu cô hát ra, trong tai cô nghe là giống nhau.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.