Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 295: Lão Vương
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:05
Ngoài biệt thự nhà họ Tôn.
An Hưng Nghiệp ngồi trên mặt đất, cảm giác mồ hôi trên trán hình như giảm bớt một ít.
Hắn kinh ngạc nhìn bốn phía, nói với Liễu Tú Liên: “Này, em có thấy không, không khí hình như mát mẻ hơn một chút?”
Liễu Tú Liên liếc mắt nhìn hắn, không có đáp lại.
An Hưng Nghiệp thấy cô một bộ dáng vẻ cao lãnh, nhịn không được thở dốc hai tiếng.
Mặc kệ hắn! Nói chuyện với cô ta hắn chính là chó!
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trong sương mù nhàn nhạt hướng bên này chạy tới.
“Mẹ! Con đã về rồi!”
An Hưng Nghiệp nghe thấy âm thanh này, sắc mặt rốt cuộc tốt hơn một chút. Tiểu Bắc đã trở lại. Xem con đàn bà thối này làm trò trước mặt con gái, còn kiêu ngạo thế nào!
Con gái và hắn quan hệ tốt nhất, nhất định sẽ không để người độc phụ này đối xử với hắn như vậy.
An Hưng Nghiệp ngồi dậy, rướn cổ hướng bên kia nhìn.
Người tới xác thật là An Tiểu Bắc không sai, chỉ là phía sau cô cách đó không xa, còn đi theo một đạo thân ảnh, bị sương mù quấn quanh, lờ mờ thấy không rõ lắm.
Kỳ quái, khô hạn hai năm rưỡi, sương mù từ đâu ra?
An Hưng Nghiệp nghi hoặc một cái chớp mắt, không có tiếp tục suy nghĩ, sắc mặt ngưng trọng thả lỏng không ít —— phía sau Tiểu Bắc phỏng chừng chính là mẹ hắn.
Hắn liền biết, An Nam dù có nhẫn tâm thế nào, cũng không đến mức ra tay với người già.
Xem bước đi của mẹ, lạch cạch hữu lực, vừa nhìn liền không có bị thương.
Đang nghĩ ngợi, An Tiểu Bắc đã chạy tới trước mặt.
“Mẹ, người con đã mang đến, sao lại là… Ba?!”
Giọng cô đột nhiên đề cao tám độ, dọa An Hưng Nghiệp nhảy dựng.
An Hưng Nghiệp: “Con bé này, kêu gì mà kêu! Chưa thấy qua ba con sao?”
Vẻ mặt An Tiểu Bắc có chút chột dạ: “Không phải… Ba, sao ba tỉnh?”
An Hưng Nghiệp không thể hiểu được: “Tỉnh không tốt sao? Tôi lại không mắc bệnh nặng, còn có thể hôn mê mãi?”
Nói rồi, nhìn về phía sau cô: “Bà nội con…”
Lời còn chưa nói xong, đạo thân ảnh đi theo sau An Tiểu Bắc càng đi càng gần.
Cao lớn, dáng người cường tráng.
An Hưng Nghiệp nhíu mày, thân hình này không có khả năng là mẹ hắn.
Người tới lập tức đi đến Liễu Tú Liên, chào hỏi: “Tú Liên, cô còn tốt không?”
An Hưng Nghiệp lúc này mới thấy rõ mặt hắn, kinh ngạc hô một tiếng:
“Lão Vương?!”
Người đàn ông quay đầu lại, chiều cao 1m8 mấy nhìn xuống An Hưng Nghiệp đang ngồi dưới đất, mười phần có cảm giác áp bức.
“Đã lâu không thấy a, An tổng.”
An Hưng Nghiệp vẻ mặt phòng bị: “Lão Vương, sao anh lại ở đây?”
Lão Vương tên là Vương Đăng, là tài xế của hắn, cũng coi như là tâm phúc của hắn.
Trước đây rất nhiều chuyện không thể thấy ánh sáng, hắn đều giao cho Lão Vương đi làm.
Bao gồm giúp hắn an trí tình phụ Liễu Tú Liên, tặng đồ cho hai mẹ con các cô, những việc vặt vãnh nhưng không thể để Thích Thư Lan biết, hắn đều giao cho Lão Vương.
Sau này mưa lớn giáng xuống, hắn làm Lão Vương giúp hắn khẩn cấp vận chuyển một đám vật tư về sau, bọn họ liền không còn gặp mặt.
Sao đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa vừa lộ diện, cư nhiên không phải trước cùng hắn hỏi thăm, mà là cùng vợ hắn chào hỏi?
Chào hỏi thì thôi, còn gọi thẳng nhũ danh!
Sắc mặt An Hưng Nghiệp có chút xanh lè.
Đối mặt An Hưng Nghiệp hỏi chuyện, người đàn ông cũng không hé răng, chỉ là rất có thâm ý nhìn hắn.
An Hưng Nghiệp bị đối phương như vậy trên cao nhìn xuống, rất là không thoải mái, vì thế vẫy An Tiểu Bắc:
“Tiểu Bắc, đỡ ba lên.”
An Tiểu Bắc theo bản năng trước nhìn Liễu Tú Liên, thấy cô không có phản ứng gì, lại nhìn Vương Đăng, cuối cùng mới tay chân luống cuống chạy đến bên cạnh An Hưng Nghiệp, vất vả đem hắn nâng dậy.
An Hưng Nghiệp dựa vào người cô, hỏi: “Sao con lại cùng Vương thúc cùng nhau trở về? Bà nội con đâu?”
An Tiểu Bắc sửng sốt một chút: “Bà nội? Con không biết a!”
An Hưng Nghiệp nhíu mày: “Con không phải đi ra ngoài tìm bà nội sao? Sao lại không biết?”
Đi ra ngoài tìm bà nội?
An Tiểu Bắc quay đầu nhìn về phía mẹ. Mẹ nói vậy với ba sao?
An Hưng Nghiệp thấy con gái nhìn về phía Liễu Tú Liên, rốt cuộc phản ứng lại, sắc mặt biến thành màu đen: “Tiểu Bắc căn bản là không đi tìm mẹ, con bé là đi… Tìm Lão Vương?!”
Liễu Tú Liên khoác lên cánh tay Vương Đăng: “Nếu anh đã đoán được, em liền không gạt anh nữa. Tiểu Bắc kỳ thật là con gái của em và Đăng ca.”
Một câu ngắn ngủi, giống như sấm sét nổ vang.
Huyết áp An Hưng Nghiệp tiêu thăng, một cổ nhiệt huyết xông thẳng đỉnh đầu: “Em nói cái gì?!”
“Liễu Tú Liên, nói đùa phải có giới hạn! Em như vậy không ngừng là đang làm tổn thương tôi, càng là đang làm tổn thương Tiểu Bắc!”
Liễu Tú Liên trừng hắn một cái: “Ai cùng anh nói đùa? Tiểu Bắc xác thật không phải con anh.”
Vương Đăng có chút đắc ý ôm lấy vai Liễu Tú Liên: “An tổng, ngại quá, mấy năm nay vất vả anh giúp tôi chiếu cố hai mẹ con họ.”
Dừng một chút, lại nói: “Còn có trong công việc, cũng nhận được ngài chiếu cố, Vương Đăng vô cùng cảm kích!”
An Hưng Nghiệp hô hấp không thuận, qua một hồi lâu mới nói ra lời nói.
“Vô cùng cảm kích?” Hắn run rẩy ngón tay hắn bên người Liễu Tú Liên: “Đây là phương thức cảm kích của anh?!”
“Tôi nói sao anh vẫn luôn không kết hôn, còn nói với tôi là cái gì không kết hôn… Hóa ra anh mẹ nó cùng với người phụ nữ của tôi lén lút bên nhau?!”
Hóa ra hắn vẫn luôn cảm thấy An Tiểu Bắc vụng về, nguyên lai căn bản không phải con gái hắn!
Một bên Liễu Tú Liên có chút không kiên nhẫn: “Đăng ca, đừng cùng hắn nói nhiều, chúng ta mau chóng dọn đồ vật đi thôi, nơi đây không nên ở lâu.”
Vương Đăng thần sắc có chút do dự: “Cô xác định phải rời khỏi đây?”
Liễu Tú Liên gật đầu: “Biệt thự nhà họ An đã không cách nào ở, căn nhà này cũng không thích hợp sinh hoạt. Quan trọng nhất là, An Nam kia quá nguy hiểm, chúng ta vẫn là cách xa cô ta một chút thì hơn.”
Vương Đăng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Nghe cô.”
Sau đó lại hỏi: “Vật tư ở đâu?”
Liễu Tú Liên: “Ở trong phòng, số lượng không nhiều lắm, chỉ đủ mấy tháng.”
Vương Đăng: “Những chuyện gần đây xảy ra, trên đường đến đây tôi đã đều nghe con gái nói. Những vật tư biến mất kia, cô không tính toán tìm về sao?”
Hắn nhíu mày: “Đồ vật nếu không phải chúng ta lấy, đại khái là do An Nam kia trộm.”
Liễu Tú Liên chỉ vào cái chân què của An Hưng Nghiệp: “Là cô ta thì thế nào? Con bé kia đem hắn đều biến thành như vậy, bà cụ vẫn luôn không trở về, phỏng chừng cũng lành ít dữ nhiều. Tôi nào dám đi tìm cô ta?”
Thấy Vương Đăng không nói gì, cô khuyên: “Có mệnh kiếm, cũng phải có mệnh hoa mới tính! Chúng ta đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn, vì vật tư đem mệnh mình đáp lên, không đáng giá.”
Vương Đăng nghĩ nghĩ, thở dài: “Được, nghe cô.”
Liễu Tú Liên một bên kéo hắn hướng vào trong phòng đi, một bên lại nhìn An Hưng Nghiệp:
“Tôi tìm hiểu qua, An Hưng Nghiệp hắn xác thật không có vật tư nào khác. Sau này hai mẹ con chúng tôi phải nhờ vào anh.”
Vương Đăng ôm lấy vai cô: “Trước đây đều là cô trộm tiếp tế cho tôi, cũng nên đến lượt tôi chiếu cố hai mẹ con cô! Cô yên tâm, tôi sẽ không để các cô sống khổ đâu!”
Liễu Tú Liên gật đầu, trong lòng mười phần vừa lòng.