Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 298: Sáu Giờ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:05
Sở Bội Bội: “Tớ giúp cậu cùng nhau.”
Hồ Thúy Lan nhìn quanh bốn phía: “Chúng ta đêm nay cứ ngủ ở đại sảnh tầng một. Như vậy vạn nhất lại địa chấn, cũng dễ dàng kịp thời chạy ra ngoài.”
Triệu Bình An tán đồng nói: “Được.”
Sở Bội Bội nhắc nhở bọn họ: “Còn phải phòng ngừa những người hàng xóm không nhà để về xông tới. Buổi tối chúng ta đừng ngủ quá say, bên người để sẵn v·ũ kh·í, để ngừa có nguy hiểm.”
Hồ Thúy Lan nhíu mày: “Tôi nghe những người hàng xóm kia cảm xúc so với tôi còn táo bạo hơn.”
Triệu Bình An nghĩ nghĩ: “Hay là chúng ta thay phiên gác đêm đi? Bảo đảm trong phòng vẫn luôn có một người tỉnh táo, có thể tùy thời cảnh báo.”
Sở Bội Bội gật đầu: “Được.”
Cuối cùng quyết định Triệu Bình An gác ca đầu, Sở Bội Bội tiếp ca của hắn, vốn dĩ thức dậy sớm Hồ Thúy Lan gác ca cuối cùng.
Chờ bọn họ thương lượng xong, đám gà con thỏ con trong lồng sắt rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Triệu Bình An nói: “Xem ra sương mù đối với cảm xúc ảnh hưởng không phải vĩnh cửu, chỉ cần ngừng hít vào, chờ đợi một ít thời gian, liền sẽ dần dần khôi phục bình tĩnh.”
Sở Bội Bội thở dài: “Lũ lụt non nửa năm, cực nóng lại hơn hai năm, vất vả lắm thích ứng một chút, hiện tại đột nhiên lại có sương mù. Sương mù này sẽ không cũng kéo dài thật lâu đi…”
Triệu Bình An và Hồ Thúy Lan cũng không hé răng.
Bình thường dưới tình huống, sương mù cũng chỉ liên tục một hai ngày, nhưng từ khi mưa lớn ngập thành phố, thế giới này liền không bình thường nữa.
Bị sương mù vây trong phòng, làm ba người cảm giác được sự lo âu chưa từng có.
Cuối cùng vẫn là Triệu Bình An cười sinh động không khí: “Đều đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta khẳng định là bị sương mù trước đó hít vào ảnh hưởng.
Chúng ta tích cực một chút, có nhà, có vật tư, có mặt nạ phòng độc, còn ủ rũ như vậy, làm những người sống sót bên ngoài kia sống thế nào?”
Sở Bội Bội kéo khóe miệng: “Đúng. Chúng ta thay đổi không được thế giới này, liền tích cực đi thích ứng nó. Hết thảy đều sẽ tốt lên! Lũ lụt và cực nóng chúng ta đều nhịn qua rồi.”
Hồ Thúy Lan “Di” một tiếng: “Nói đến cực nóng, các con có thấy nhiệt độ dễ chịu hơn không?”
Sở Bội Bội gật đầu: “Con vừa rồi đã muốn nói, chúng ta không mở điều hòa, nhiệt độ trong nhà lại một chút đều không khó chịu.”
Triệu Bình An lấy ra nhiệt kế.
“39 độ!”
Nhiệt độ này trước thiên tai tuy rằng vẫn xem như cực nóng, nhưng so với mấy ngày trước gần 50 độ, có thể xem như vô cùng thoải mái.
Sở Bội Bội mười phần cao hứng: “Trước kia khi nóng nhất, nhiệt độ không khí đều đạt tới 60 độ, nhiệt độ mặt đất có thể tới 90. Hiện tại nhiệt độ này, quả thực là thiên đường.”
Triệu Bình An cũng nhếch khóe môi: “Nếu nhiệt độ có thể trở lại bình thường, thì sương mù này cũng không phải không thể chịu đựng.”
Dù sao cực nóng yêu cầu sử dụng điều hòa, mà điều hòa là phi thường hao điện hao dầu diesel. Nếu nhiệt độ khôi phục bình thường, ít nhất dầu diesel quý giá có thể tiết kiệm được không ít.
Sắp ngủ trước, mấy người cố ý đem cửa và khe cửa sổ tất cả đều lấp kín.
Như vậy tuy rằng cũng không cách nào bảo đảm căn nhà hoàn toàn kín, nhưng ít ra có thể đem độ dày sương mù xâm nhập xuống thấp nhất.
Hơn nữa tương đối may mắn là, căn biệt thự này trước đó đã trang bị hệ thống lọc không khí, mở ra sau có thể đem chút độc tố cực kỳ bé nhỏ này lọc sạch.
Biệt thự số một.
Cố Chi Dữ ở trong phòng nghe nhìn xem kịch. Ba con ch.ó nhỏ thành thật nằm ở dưới chân hắn, mơ màng sắp ngủ.
Ngay khi Phú Quý rốt cuộc kiên trì không được, mí mắt chậm rãi khép lại, đột nhiên ngửi thấy mùi của chủ nhân. Vì thế lập tức hưng phấn chạy về phía đại sảnh.
Cố Chi Dữ thấy nó phản ứng, cong môi, cũng đi theo đứng lên.
An Nam biến mất cả đêm rốt cuộc xuất hiện, chỉ là không đợi cô dời bước, đã bị Phú Quý nhào gục trên sô pha.
“Ai! Đừng liếm! Cậu đừng kích động! Tớ vừa mới tắm rửa!”
Phú Quý nghe hiểu tiếng cô kêu, miễn cưỡng thu hồi lưỡi của mình, không tiếp tục l.i.ế.m trên mặt chủ nhân, nhưng cái đuôi như cũ điên cuồng lắc lư.
Hai con ch.ó nhỏ khác bị chó bá đạo che ở phía sau, vừa mới ở trước mặt chủ nhân lộ mặt, đã bị Phú Quý đẩy ra.
An Nam có chút buồn cười sờ sờ đầu chó, vừa ngẩng đầu, liền thấy Cố Chi Dữ mặc áo ngủ lụa tơ tằm màu đen, cổ áo hơi rộng, không nhanh không chậm đi về phía cô.
Cô nhìn cơ n.g.ự.c ẩn hiện kia, nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng.
Yêu tinh này, lại bắt đầu phát ra hormone!
Cố Chi Dữ đi đến bên cạnh An Nam, nhẹ nhàng xách lên con ch.ó béo trăm cân, đem nó ném ra xa, sau đó chính mình ngồi ở bên cạnh An Nam.
“Sao? Còn vừa lòng không?”
Phú Quý rầm rì một tiếng, nhưng cũng không có giống đối xử với Lai Phúc và Thỏ Gia tức giận với soái ca ca, chỉ là lặng lẽ chạy trở về, nằm ở dưới chân hai người.
An Nam thì vui vẻ trả lời: “Vừa lòng! Quá vừa lòng! Hiện tại thời gian ở lại không gian có sáu giờ!”
Ban ngày cô và Cố Chi Dữ ở bên trong nửa giờ, Phú Quý ở bên trong nửa giờ, tổng cộng một giờ.
Buổi tối 6 giờ rưỡi cô một mình vào không gian, đến bây giờ 11 giờ rưỡi, vừa vặn năm giờ. Nói cách khác, lần này không gian lập tức thăng cấp bốn giờ.
An Nam biết, càng về sau không gian thăng cấp càng khó, cho nên tuy rằng thu không ít phỉ thúy, nhưng cô đối với thời gian thăng cấp cũng không ôm hy vọng lớn như vậy.
Cho rằng cũng chỉ nhiều thêm hai ba giờ, không ngờ lại đột nhiên nhiều ra tới bốn giờ.
Nếu lại có thể giống tiền điện thoại và lưu lượng, đem phần dư tích lũy đến tháng sau thì càng tốt!
Ý niệm này vừa ra, An Nam nhịn không được cười chính mình tham lam. Thật là được ngàn tiền tưởng vạn tiền, làm hoàng đế tưởng thành tiên.
So sánh với những người sống sót khác không có chỗ trốn, cô mỗi ngày có thể ở trong không gian trốn sáu giờ, đã rất tốt rồi.
Khác với sự hưng phấn của An Nam, Cố Chi Dữ như cũ sắc mặt bình thường.
“Tôi hỏi cô vừa lòng không, không phải chỉ thời gian.”
An Nam sửng sốt một chút: “Hả? Đó là gì?”
Cố Chi Dữ chỉ chỉ n.g.ự.c mình: “Tôi là hỏi, cô có hài lòng với những gì nhìn thấy không.”
An Nam:…
“Tôi cùng anh nói chính sự, anh cùng tôi chơi lưu manh?”
Cố Chi Dữ than nhẹ một tiếng, đem cổ áo rộng thùng thình lại kéo ra: “Tôi xem cô vẫn luôn nhìn chằm chằm, cho rằng cô thích.”
An Nam xấu hổ dời mắt: “Đừng nói bậy. Tôi không có.”
Sau đó lại nhịn không được liếc mắt một cái.
Cố Chi Dữ cười khẽ: “An An, cô biết nhược điểm lớn nhất của cô là gì không?”
Nhược điểm? An Nam nhướng mày.
Phụ nữ mạnh mẽ như cô sao có thể có nhược điểm?
Cô lập tức dựng tai lên cẩn thận nghe: “Nhược điểm gì?”
Trong mắt Cố Chi Dữ mỉm cười: “Ham sắc.”
An Nam:…
Cô khóe miệng run rẩy, muốn biện bạch, lại thấy Cố Chi Dữ lại chỉ chỉ con Phú Quý trên mặt đất.
“Giống nó.”
An Nam cúi đầu nhìn lại, liền thấy con ch.ó đang cười toe toét, đắc ý nhìn Cố Chi Dữ, nước dãi chảy đến đầy cằm.
An Nam nhướng mày: “Con chó ngốc này…”
Không đợi cô nói xong, Cố Chi Dữ đột nhiên cúi người đè cô xuống.