Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 496: Đưa Tôi Một Đoạn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:28
Lời kể của người đàn ông tuy vụn vặt và lộn xộn, nhưng An Nam vẫn chắp vá hiểu được ý anh ta.
Nói đơn giản là người đàn ông này sau khi mất vợ thì ra ngoài đi bộ khắp cả nước, khi thiên tai ập đến thì anh ta vừa vặn không ở quê hương, cho nên liền thất lạc liên lạc với người trong nhà.
Anh ta không dừng lại tại chỗ, mà vẫn đối mặt với thiên tai tiếp tục đi, bất quá lần này lại là hướng về phía gia đình. Hơn nữa còn thông qua radio biết được, quê nhà Tế Sơn đã thành lập căn cứ chính phủ.
Cũng coi như là một cao nhân.
Người đàn ông vẫn thao thao bất tuyệt: “Người này ấy mà, vừa có tuổi liền dễ nhớ nhà. Tôi nghĩ, thiên tai nghiêm trọng như vậy, tôi khẳng định là sống không được bao lâu nữa. Cũng không sao, người thì ai mà chẳng phải c·hết! Nhưng trước khi c·hết thế nào cũng phải gặp lại người nhà.”
“Nếu không tôi xuống đó rồi, bà xã hỏi thăm tình hình người nhà gần đây, tôi lại một chữ cũng không trả lời được. Cô ấy nhất định sẽ không vui…”
Nói đến đây, anh ta có chút ngượng ngùng cười một chút:
“Hơn nữa, tôi ít nhiều cũng có một chút tư tâm. Mấy năm nay ăn không ít khổ, thật sự muốn về nhà hưởng phúc vài ngày. Thế mới gọi là c·hết cũng không tiếc chứ!”
Anh ta hút xong điếu thuốc thứ nhất, theo bản năng liền lấy điếu thuốc thứ hai ra, bất quá do dự vài giây, vẫn nhịn xuống, lại lần nữa cất vào trong túi.
“Đại ca gọi hai người lại, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút hai người, nếu muốn đi thành phố Tế Sơn, có thể thuận tiện đưa tôi đi cùng được không?”
Ba người họ gặp nhau ở vùng núi ngoại ô thành phố Bàn Trang.
Lúc đó An Nam vừa mới thử nghiệm xong hiệu quả thăng cấp của không gian, khi còn một giờ nữa là đến 12 giờ đêm, cô bị đá ra khỏi không gian.
Kết quả thử nghiệm là, thời gian đã từ tám giờ thăng cấp lên mười một tiếng đồng hồ.
An Nam vui mừng không thôi, cảm thán những viên phỉ thúy Cố Chi Dữ cất giữ quả nhiên là số lượng nhiều chất lượng tốt.
Đúng lúc nửa đêm, hai người ba cún không tiếp tục lên đường, mà chuẩn bị ngủ một giấc thật thoải mái, chờ trời sáng lại tiếp tục xuất phát.
Bất quá trong tình huống không rõ ngày hôm sau có nguy hiểm hay không, An Nam vẫn tính toán giữ lại thời gian, tạm thời không vào không gian.
Trong núi có rất nhiều hang đá có thể tránh gió, tìm cái hang nhỏ một chút, cỡ bằng xe nhà di động, đầu tiên đốt lên đống lửa bên trong, sau đó lấy xe ra, bật máy sưởi lớn, là có thể thoải mái và an toàn trải qua một đêm.
Chỉ là không ngờ, họ vừa tìm được hang đá thích hợp, thì phát hiện bên trong đã có người.
Chính là vị đại ca trước mắt này.
Khả năng sinh tồn của anh ta cực mạnh, không biết đã làm cách nào, lại có thể đốt bốn đống lửa trong hang động có diện tích không lớn, làm cho toàn bộ hang động đều sáng trưng.
Trên người mặc không dưới mười tầng quần áo dày, chất liệu đủ loại, trừ áo lông, áo lông vũ cơ bản nhất, còn có loại áo da rất thô ráp.
Dày cộm, không biết là lông của động vật gì. Công đoạn thủ công rất tùy ý, vừa nhìn là biết tự chế.
Ngoài ra, anh ta còn bọc một lớp túi ngủ, đồng thời còn rất chuyên nghiệp bọc thêm lớp chăn lá mỏng.
Thứ này nói là chăn, kỳ thật chỉ là một lớp giấy bạc mỏng, nhưng lại là Thần Khí c·ứu m·ạng ở bên ngoài, có thể hữu hiệu đảm bảo cơ thể sẽ không bị m·ất nhiệt, sử dụng còn ấm hơn cả cái chăn bông 20 cân.
An Nam và Cố Chi Dữ nhìn thấy anh ta, anh ta đang dùng nước tuyết nấu mì ăn liền, ăn đến ngon lành, vừa nhìn là một cao thủ sinh tồn dã ngoại lâu năm.
Sở dĩ họ hỏi thăm anh ta chuyện căn cứ, là bởi vì anh ta nhìn thấy ba bé cún sau, không có chút nào tham lam.
Điều này rất khó có được.
Ba năm tận thế, mọi người phải chịu áp lực về cái ăn đã lâu, cái loại thèm thuồng và tham lam khi nhìn thấy động vật là căn bản không thể che giấu.
Bất quá xem cái dáng vẻ anh ta ăn một bữa hai gói mì, hẳn là cũng không phải đói đến mức đó. Dù sao đại ca nửa đời trước vẫn luôn ở trên đường, khả năng sinh tồn không phải bình thường.
Thấy họ vui vẻ gọi, nói Phú Quý lớn lên giống "Đại Địa Lôi" ở nhà anh ta.
"Đại Địa Lôi" là con hà mã béo mà anh ta và vợ đã nhận nuôi ở nước ngoài.
Còn người đàn ông này cũng có ấn tượng rất tốt với Cố Chi Dữ và An Nam. Quần áo sạch sẽ, ra tay hào phóng, lại còn nuôi được thú cưng, vừa nhìn đã thấy thực lực không tầm thường.
Anh ta cười hì hì nói: "Nếu là ngày thường, tôi chắc chắn sẽ không làm phiền hai người. Nhưng nhiệt độ bây giờ quá khắc nghiệt, nếu tôi không tìm kiếm sự giúp đỡ, chắc là không đi đến Tế Sơn Thị được."
"Anh đây không muốn c.h.ế.t tha hương, các cậu đưa tôi đi một đoạn đi! Vật tư của tôi vẫn đủ dùng, chỉ là không tìm thấy xăng dầu và xe cộ có thể sử dụng..."
Tuy rằng anh ta không nhìn thấy xe của cặp đôi này, nhưng nhìn dáng vẻ quần áo sạch sẽ của họ, anh ta biết chắc chắn họ không khổ sở đi bộ như mình.
Thấy An Nam và Cố Chi Dữ không nói gì, người đàn ông lập tức lớn tiếng bổ sung:
"Đương nhiên, tôi chắc chắn không thể làm phiền các cậu không công! Chờ đến Tế Sơn Thị, nhất định sẽ báo đáp các cậu thật hậu hĩnh!"
Nói rồi, anh ta bày ra vẻ mặt chân thành nói:
"Nếu các cậu tìm kiếm căn cứ của chính phủ, chắc cũng muốn định cư ở đó đúng không? Anh đây sẽ bảo em vợ sắp xếp cho các cậu căn nhà tốt nhất, thế nào?"
Người đàn ông này tuổi tác xấp xỉ An Hưng Nghiệp, nhưng có lẽ vì chưa sinh con nên tâm thái rất trẻ trung, một câu "anh đây" lại một câu "đại ca" xưng hô với chính mình.
An Nam có ấn tượng không tệ về anh ta, nhưng vẫn mở miệng trêu chọc:
"Cho dù người thân nhà anh đã từng là phó thị trưởng, nhưng bây giờ đã là tận thế, anh dựa vào cái gì mà chắc chắn ông ấy vẫn còn giữ chức vụ quan trọng trong căn cứ chính phủ?"
Ở tận thế, không phải cứ làm quan to trước đây thì sau này vẫn tiếp tục huy hoàng.
Kiếp trước An Nam đã thấy rất nhiều quan to hiển quý lẫy lừng một thời, giờ sống còn không bằng người sống sót bình thường.
Đại ca lại vô cùng tự tin:
"Năng lực của em vợ tôi, trong lòng tôi hiểu rõ. Nếu ông ấy ở căn cứ chính phủ mà không có tiếng nói, tôi sẽ dâng đầu cho cậu."
An Nam nhướn mày: "Tự tin như vậy?"
Đại ca gật đầu, chỉ vào chiếc ba lô lớn ở một góc:
"Đó là toàn bộ vật tư hiện tại của tôi, đều đặt hết vào tay các cậu. Nếu đến căn cứ mà tôi thất hứa, vô dụng, thì tất cả những thứ này đều thuộc về các cậu, đồng thời muốn c.h.é.m muốn giết, tùy các cậu xử lý!"
Người này khá thú vị.
An Nam và Cố Chi Dữ liếc nhau, sau đó quay đầu nhìn anh ta nói: "Dẫn theo người rất nguy hiểm, ai biết anh..."
Chưa nói dứt lời, đại ca đã hiểu những gì họ đang lo ngại. Anh ta sảng khoái nói:
"Thế này đi, các cậu đánh tôi ngất xỉu, rồi trói tôi lại! Anh đây nhìn thấy sự hào phóng của các cậu, cũng không đến mức tham một thân thịt thối này, anh đây tin tưởng các cậu!"
An Nam khẽ nhếch khóe môi, sau đó lợi dụng túi áo để che giấu, từ trong không gian lấy ra một gói thuốc mê mà trước đây họ đã dùng cho căn cứ Sơn Hòa, thử nói:
"Tôi có một gói thuốc mê..."
An Nam còn chưa nói dứt lời, người đại ca này đã cầm lấy thuốc, đổ hết vào miệng.
"Anh bạn lớn, cô em gái, vất vả rồi!"
An Nam trợn mắt há hốc mồm.
Cứ thế mà ăn sao?! Người này rốt cuộc là thông minh hay ngốc vậy??