Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 516: Thôi Miên Trị Bệnh
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:31
Cố Chi Dữ: “Tiểu thuyết, Xuyên đến hầu phủ làm mẹ ghẻ.”
An Nam: ...
Cô quay đầu nhìn Ngưu Đảm Đương đang tập trung tinh thần nghe giảng, suy nghĩ tính khả thi lời nói của Cố Chi Dữ.
Lúc này, Tiểu Béo ca trên bục cao cuối cùng cũng nói xong tiết học này, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cùng với từng đợt khẩu hiệu: “Phúc tây! Phúc tây!”
Thấy Ngưu Đảm Đương cũng muốn đi theo hô, An Nam theo bản năng vung tay vỗ vào anh ta một cái: “Đại ca, anh tỉnh táo lại đi!”
Nào ngờ không khống chế được lực, trực tiếp đẩy Ngưu Đảm Đương ngã xuống đất.
Anh ta nằm trên đất, trầm mặc hai giây, sau đó mới dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn An Nam, hỏi:
“Cô nương, cô đẩy tôi làm gì?”
An Nam hắng giọng: “Không có gì, chỉ là thấy anh nhập tâm quá, giúp anh tỉnh táo lại một chút thôi.”
Ngưu Đảm Đương bĩu môi, luống cuống tay chân bò dậy: “Đừng làm phiền. Tôi thấy vị giáo chủ này giảng có lý lắm chứ...”
May mà bọn họ ngồi riêng ở cuối, nên không làm phiền đến người khác. Nếu mà ngồi giữa đám đông, anh ta vừa ngã như vậy, sẽ kéo theo một loạt người ngã xuống.
“Có lý?” An Nam lườm Ngưu Đảm Đương một cái: “Trước đây ai nói nơi này tà ma, cảm thấy không thoải mái?”
Sau đó cô vỗ vai anh ta: “Lão đại ca, đừng quên sơ tâm, phương được thủy chung a!”
Ngưu Đảm Đương ngẩn người một lát. Câu này dùng như vậy sao?
Đầu óc anh ta chuyển chậm, hơi hé miệng, còn chưa kịp nói gì, trên bục cao lại truyền đến giọng nói của giáo chủ:
“Cảm ơn các vị đã lắng nghe! Tiếp theo, là phần mà các anh chị em mong đợi nhất – thông thần trị bệnh.”
Cả lễ đường lập tức tràn ngập tiếng hoan hô: “Cảm ơn Mẫu thần! Cảm ơn giáo chủ!”
Ngưu Đảm Đương nghe vậy, cũng hứng thú bừng bừng duỗi cổ về phía trước xem.
An Nam và Cố Chi Dữ liếc nhau. Trị bệnh? Đối phương còn có kỹ năng này à?
Ngay sau đó liền thấy người đàn ông kia tiến hành một loạt các công việc chuẩn bị rất có nghi thức. Nào là lạy trời lạy đất, tam bái thần linh, dùng nước thánh rửa tay...
An Nam nhìn thấy cái gọi là nước thánh kia dường như chỉ là nước tuyết tan, dơ bẩn.
Chờ đến khi làm đủ trò mất khoảng ba năm phút, phần “trị bệnh” mới rốt cuộc bắt đầu.
Chỉ thấy Tiểu Béo ca kia thần kinh hề hề nhắm mắt lại, giơ cao hai tay, nói với các tín đồ phía dưới:
“Hỡi các con dân của Mẫu thần! Hãy cùng ta nhắm lại đôi mắt của các ngươi!”
Mọi người phía dưới lập tức ngoan ngoãn làm theo, nhắm hai mắt lại.
Một bên Ngưu Đảm Đương cũng đầy mặt mong chờ làm theo, nhắm mắt. An Nam giật giật khóe miệng: “Anh cũng bị bệnh à?”
Ngưu Đảm Đương lắc đầu: “Thật ra không có bệnh gì... Chỉ là muốn cảm thụ một chút thần lực.”
An Nam nhìn anh ta, trầm mặc hai giây, mở miệng nói: “Vậy tôi giúp anh.”
Ngưu Đảm Đương mở mắt: “Hả?”
An Nam rút ra một con d.a.o nhỏ, đột nhiên rạch một vết ở mu bàn tay anh ta, m.á.u tươi tức khắc chảy ra.
Ngưu Đảm Đương hoảng sợ, đau đớn kêu lên: “Cô làm gì vậy?!”
An Nam lý lẽ rõ ràng nói: “Anh không phải muốn cảm thụ thần lực sao, không có vết thương làm sao cảm thụ? Tôi giúp anh. Lúc này anh thử đi, xem thử Quang Minh thần vĩ đại có thể giúp anh chữa lành vết thương không.”
Cô cố ý phóng đại sự mong đợi của Ngưu Đảm Đương: “Chờ anh vừa mở mắt, ôi, anh đoán xem? Vết thương liền lại!”
Ngưu Đảm Đương bĩu môi, không nói gì nữa.
Anh ta cảm thấy vị giáo chủ này trước đó giảng bài nói rất có lý, cho nên thật sự muốn thử xem thần tích rốt cuộc là như thế nào.
Thế là tiếp tục nhắm chặt mắt, giống như những người khác, nghiêm túc làm theo yêu cầu trên bục.
“Hỡi các tín đồ! Hãy vươn hai tay của các ngươi, giơ lên qua đầu, đón nhận phúc trạch mà Mẫu thần ban tặng!”
Lúc này, những cô gái mặc áo bào trắng kia đột nhiên đồng thanh hát vang.
“Khi ta tuyệt vọng, người giáng xuống ánh sáng ấm áp.
Chiếu sáng phương hướng của ta, làm ta không còn mê mang.
Khi thế giới đắm chìm trong tội ác,
Người dùng ánh mắt từ ái, an ủi vết thương của ta.
Hãy sám hối, hãy sám hối,
Không bao giờ làm con cừu lạc lối...”
Trong tiếng ca du dương làm nền, giọng nói của Tiểu Béo ca càng thêm ôn nhu, từ ái:
“Tiếp tục nhắm chặt hai mắt của các ngươi. Cảm nhận được không? Bốn phía không còn rét lạnh, ngươi đang ngồi trên bãi cát ấm áp, ánh hào quang của Mẫu thần nương theo mặt trời chiếu rọi lên người ngươi.
Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào ngón chân ngươi. Tà khí bệnh tật trên người ngươi đều hóa thành một làn khói đen, bị nước biển dịu dàng bao bọc nuốt vào trong biển, vĩnh viễn không thể tiếp cận ngươi.
Ngươi là trong sạch, ngươi là khỏe mạnh, không có rét lạnh, không có đau khổ...”
Cả hội trường đều yên lặng nhắm mắt lại.
Mà An Nam đang ngồi ở cuối cùng đã sắp cười đến điên rồi.
Bãi cát? Sóng biển?
Đây chẳng phải là thôi miên sao!
Quả nhiên, không thể ôm bất kỳ kỳ vọng nào đối với tổ chức lừa đảo này.
Cô còn tưởng rằng đối phương ít nhất cũng biết một chút y thuật đơn giản, hoặc là có loại thuốc kích thích nào đó, không ngờ hoàn toàn là dựa vào lừa gạt người.
Nếu đây là một nhà thôi miên chuyên nghiệp thì không nói làm gì, ít nhất cũng có thể làm người ta thả lỏng thần kinh, giảm bớt mệt mỏi.
Nhưng Tiểu Béo ca này rõ ràng là đang làm bừa. Chỉ lẩm bẩm mấy câu chẳng ra gì như vậy, sao có thể hữu dụng chứ!
Nếu những thứ này đều có thể chữa bệnh, vậy những dược phẩm cô vất vả thu thập trước đó tính là gì? Thừa thãi à?
Một lát sau, giáo chủ đại nhân cuối cùng cũng cho phép mọi người mở mắt. Tiếng ca của các cô gái áo trắng cũng dừng lại.
Cậu béo giáo chủ với ngữ khí kiên định nói: “Anh em chị em, tất cả bệnh tật và ô uế đều đã bị ta loại bỏ! Từ giờ phút này trở đi, mọi bệnh tật và đau khổ của các ngươi đều là ảo vọng hư ảo, là không có thật.”
“Các ngươi hãy kiên định niềm tin, lòng từ bi và linh lực của Mẫu thần sẽ luôn che chở các ngươi! Chờ đến lần đi học sau, ta sẽ tiếp tục củng cố cho các ngươi!”
Thấy Ngưu Dám Đương ở bên cạnh có chút nghi hoặc nhìn vết thương vẫn đang rỉ m.á.u trên mu bàn tay, An Nam cười khẩy một tiếng, vừa định nói gì thì nghe thấy hai tín đồ ở hàng ghế phía trước nói:
“Giáo chủ thật lợi hại! Vừa nãy tôi còn đau lưng, đau eo, giờ thấy đỡ hơn nhiều rồi!”
“Đúng vậy, tôi dường như cũng không còn thấy lạnh như trước nữa.”
Cố Chi Dữ vẫn luôn im lặng không nhịn được mà châm chọc: “Ám thị tâm lý thật đáng sợ.”
Nhưng Ngưu Dám Đương nghe lời của người phía trước nói, lại nửa tin nửa ngờ cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình:
“Chẳng lẽ thật sự như giáo chủ nói, tất cả những thứ này đều là ảo giác? Kỳ thật mình đã khỏe rồi…”
An Nam trợn mắt trắng dã, vươn tay ấn mạnh vào miệng vết thương của anh ta.
Ngưu Dám Đương lập tức đau đến hít hà một hơi: “Đau!”
An Nam nhướn mày: “Là ảo giác sao?”
Tạm dừng hai giây, thấy Ngưu Dám Đương trên mặt vẫn còn nghi hoặc, cô dùng sức trên tay, lại ấn mạnh một lần nữa: “Là ảo giác sao?”
Ngưu Dám Đương đau đến nhăn răng trợn mắt: “Không phải ảo giác! Chết tiệt! Đừng ấn nữa, đau c.h.ế.t mất!!”
Thấy anh ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, An Nam có chút buồn cười lấy từ trong ba lô ra cồn sát trùng và băng gạc.
“Đưa đây, vẫn là để nữ thần này của cô cho cậu chút ‘thần dược’ vậy.”
Ngưu Dám Đương nhận lấy đồ, vừa mới băng bó xong vết thương, đám người phía trước lại đột nhiên xôn xao.
Có người thê lương hô to:
“Con trai! Con tỉnh lại đi, con trai!”
“Ô ô ô! Con trai tôi không có hô hấp!”