Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 518: Anh Nhìn Gì Thế
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:31
Dựa theo luận điệu của vị giáo chủ kia, những người không cùng hắn thờ phụng Quang Minh thần, chuộc tội với thần, đều sẽ phải chịu đựng vô tận tra tấn ở mười tám tầng địa ngục.
Ngưu Dám Đương quả nhiên lập tức tỉnh táo lại: “Phui phui phui! Lời tên béo c.h.ế.t tiệt đó nói đều là giả!”
An Nam không nhịn được cười một chút.
Hay lắm, cách xưng hô cũng đã thay đổi rồi.
Ngưu Dám Đương lầm bầm chửi vài câu xong, cầu xin giúp đỡ nhìn về phía An Nam:
“Lời hắn nói đều là giả, đúng không? Vợ tôi mới sẽ không chịu tội ở mười tám tầng địa ngục đâu! Cô ấy chưa từng làm chuyện xấu, thường xuyên tham gia các tổ chức tình nguyện phi lợi nhuận, cứu trợ những người yếu thế và động vật nhỏ…
Nếu một người tốt đẹp như cô ấy cũng phải xuống địa ngục, thì quả thật không có thiên lý!”
An Nam vỗ vào vai anh chàng ngốc nghếch, ý bảo anh ta bình tĩnh một chút.
Sau đó đưa ống nhòm trong tay cho anh ta: “Hai người kia vừa nhìn đã biết là c.h.ế.t do thiếu dinh dưỡng cộng với mất nhiệt, cậu thấy đó là dáng vẻ được lên trời hưởng phúc sao?”
Cô thật sự khinh thường những luận điệu của cái giáo phái này.
Người còn sống thì cứ nỗ lực sống cho tốt đi, cứ mãi băn khoăn chuyện sau khi c.h.ế.t để làm gì?
Ngưu Dám Đương nhận lấy ống nhòm, nhìn đôi mẹ con kia, rồi lại xem vết băng gạc hơi thấm m.á.u trên mu bàn tay mình.
Anh ta lớn tiếng mắng một câu: “Cái gã giáo chủ chó má kia chính là đang lừa người, hại người!”
Giọng của anh ta thật sự quá lớn, An Nam giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.
Cũng may những người khác đều đang cùng các cô gái áo trắng trên đài hoan hô chúc mừng hai mẹ con “thành tiên phi thăng”, khẩu hiệu vang trời lấp đất, căn bản không ai nghe được họ đang nói gì.
Nhưng cô vẫn dặn dò một câu: “Anh trai, anh nói nhỏ thôi, không sợ bị các tín đồ ở đây xé xác à?”
Ngưu Dám Đương ngượng ngùng gãi đầu: “Ngại quá em gái, tính anh nóng vội...”
Cứ như vậy, Ngưu Dám Đương suýt nữa bị tẩy não, được An Nam kịp thời kéo lại, trở về đường chính:
“Em gái, anh đi nhanh thôi! Đừng chần chừ ở đây nữa, mau đi tìm Quốc Cường đi!”
An Nam chỉ về phía trước: “Cậu em vợ của anh ở ngay hàng thứ ba phía trước, lát nữa tan cuộc sẽ thấy.”
Ngưu Dám Đương sững sờ một chút, sau đó vẻ mặt không thể tin được: “Không thể nào! Quốc Cường là một người vô thần kiên định nhất, sao có thể tin cái tà giáo này!”
An Nam mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Anh bôn ba nhiều năm như vậy, kiến thức cũng không ít. Mà chẳng phải cũng suýt chút nữa sa vào hố sao?”
Cô dừng một chút, nhấn mạnh: “Hơn nữa anh đến đây mới là ngày đầu tiên. Còn cậu ta thì mỗi ngày đều sống ở nơi này.”
Ngưu Dám Đương im lặng.
Một lát sau, anh ta lại lẩm bẩm một câu: “Anh thì đúng là... nhưng Quốc Cường thì không thể. Tinh thần của cậu ấy kiên định không phải bình thường.”
An Nam chỉ ra ngoài cửa: “Tôi đã hỏi hai cô Thánh Nữ ngoài kia rồi, cậu ấy thật sự ở đây. Lát nữa tan cuộc là có thể gặp.”
Ngưu Dám Đương vẫn không thể tin, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào... Sao lại như vậy...”
An Nam không nói thêm gì với anh ta nữa.
Người nhà của anh ta có tin giáo hay không cũng không liên quan đến cô. Dù sao bất kể là tín ngưỡng gì, cũng không làm chậm trễ việc cô mua đồ.
________________________________________
Trên đài cao, cậu béo giáo chủ và vợ của hắn cùng vài vị Thánh Nữ niệm chú ngữ “tiễn linh hồn”, sau đó cho người khiêng hai t.h.i t.h.ể vào hậu trường.
Trận tụ họp vô cùng vô nghĩa này cuối cùng cũng kết thúc.
Cả phòng người lại hát, lại cúi người, một cách đầy nghi thức kết thúc buổi tụ họp hôm nay, rồi dưới sự chỉ huy của các Thánh Nữ, họ tuần tự rời đi.
An Nam, Cố Chi Dữ và Ngưu Dám Đương tiến lại gần, đợi người đi gần hết, mới được hai cô gái Thánh Nữ gác cổng lúc nãy dẫn đi về phía đài cao.
Theo ý của hai người kia, họ là những người sống sót lần đầu đến đây, cần phải chào hỏi giáo chủ một cái.
An Nam biết Tống Quốc Cường sau khi tụ họp cũng sẽ không rời đi ngay mà sẽ trò chuyện một lúc với giáo chủ, vì thế cô thuận theo đi cùng các cô gái.
Dọc đường đi, Ngưu Dám Đương vẫn luôn nhìn xung quanh, cố gắng tìm Tống Quốc Cường.
Nhưng cho đến khi đi đến bên cạnh đài cao, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Lúc này, những người ở dưới đài đã đi hết, chỉ còn trên đài cao có vị giáo chủ cao cao tại thượng, mấy cô Thánh Nữ áo trắng, và một ông lão tóc bạc đang nói chuyện với giáo chủ.
Ngưu Dám Đương nhìn chằm chằm bóng lưng ông lão kia, trong lòng thầm lẩm bẩm: Vị cụ ông này chiều cao thì khá giống Quốc Cường nhà mình.
Có điều tuổi tác ông ta lớn quá, không thể nào là...
Đúng lúc này, người đàn ông đang nói chuyện với giáo chủ nhúc nhích, hơi lộ ra nửa bên mặt.
Ngưu Dám Đương sững sờ.
Sau đó kinh ngạc kêu lên: “Quốc Cường??”
Người đàn ông tóc bạc nghe tiếng lập tức quay đầu lại, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
An Nam và Cố Chi Dữ lúc này mới nhìn rõ, đối phương đâu phải ông lão gì, tướng mạo bất quá cũng chỉ khoảng bốn, năm mươi tuổi.
Chẳng qua tóc bạc quá nhiều, lưng cũng còng, nên nhìn bóng lưng giống như một ông cụ bảy, tám mươi tuổi.
Ngưu Dám Đương lập tức khóc nghẹn, tay chân dùng cả mà bò lên đài cao: “Quốc Cường! Sao cậu lại ra nông nỗi này!”
Người đàn ông tóc bạc cũng kinh ngạc, vừa nhanh chóng vươn tay đỡ anh ta, vừa gọi: “Anh rể! Là anh sao?!”
Dường như không ngờ anh rể mình còn sống, Tống Quốc Cường trông còn kích động hơn Ngưu Dám Đương mấy phần.
“Anh rể! Mấy năm nay anh ở đâu? Sao lại trở về Tế Sơn? Anh có khỏe không...”
An Nam nhìn cảnh tượng người thân nhận nhau đầy cảm động này, cùng Cố Chi Dữ im lặng đi sang một bên, bước lên đài cao bằng bậc thang hai bên.
Mặc dù cuối cùng cô cũng tìm thấy người mình cần tìm và rất vui, nhưng cô sẽ không giống như Ngưu Dám Đương, dùng cách bò lên.
Lúc này Ngưu Dám Đương đã sắp khóc nấc lên, ôm lấy em vợ mình, đau lòng vuốt tóc đối phương:
“Ô ô ô! Thằng nhóc nhà cậu sao lại thành ra thế này!”
Trong mắt Tống Quốc Cường cũng rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi:
“Anh đừng lo lắng. Em cũng không sao, chỉ là mấy năm nay trăn trở nhiều, khó tránh khỏi sắc mặt kém một chút...”
An Nam nhìn mái tóc bạc trắng của Tống Quốc Cường, trong lòng cũng có chút xúc động.
Tống Quốc Cường nhỏ tuổi hơn Ngưu Dám Đương, chỉ khoảng hơn 40, giờ tóc thế mà bạc trắng cả, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn Ngưu Dám Đương mấy lần, lưng cũng cong.
Vừa nhìn là biết trên người gánh vác nặng nề, lao tâm khổ tứ quá nhiều.
Có thể thấy lời Ngưu Dám Đương nói rất đúng, người này quả thật là một vị quan tốt thương dân như con.
Lúc này, Cố Chi Dữ bên cạnh đột nhiên bước lên một bước, che nửa người cô ra phía sau.
An Nam quay đầu, kinh ngạc nhìn anh. Lại thấy anh cũng không nhìn Tống Quốc Cường và Ngưu Dám Đương như cô, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm vị giáo chủ và các Thánh Nữ đối diện.
Theo tầm mắt anh nhìn, An Nam vừa lúc đối mặt với đôi mắt của cậu béo giáo chủ.
Cái gã “heo rừng” mặt đầy dầu mỡ kia đang trân trân nhìn cô đánh giá.
An Nam ngay lập tức cảm thấy ghê tởm một cách bản năng.
Cô trừng mắt, lớn tiếng hỏi: “Anh nhìn gì?!”