Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 601: Bỏ Rơi

Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:40

Năm ấy Cố Chi Dữ bảy tuổi, đã có được ký ức hoàn chỉnh và rõ ràng.

Trong mắt đại đa số mọi người, hình tượng người mẹ cơ bản đều là hiền huệ dịu dàng, lương thiện từ ái.

Nhưng trong đầu anh, ấn tượng về mẹ chỉ có một cái, chính là mỹ lệ.

Không phải là anh có thành kiến gì với mẹ ruột mình, mà là vẻ đẹp của bà, thật sự cực kỳ có tính xâm lược.

Chưa kể đến dáng người, khí chất và cách trang điểm, chỉ nói đến ngũ quan, đều là thuộc về loại đậm nét rực rỡ.

Lông mày đậm, mắt đào hoa, môi dày và đỏ… Không trang điểm đã giống như người khác đã trang điểm đậm.

Khí chất và cách trang điểm cũng là loại vô cùng diễm lệ. Tóc dài đen nhánh, thích mặc màu đỏ.

Áo dệt kim màu đỏ, váy liền màu đỏ, áo khoác dạ màu đỏ rượu… Vĩnh viễn đều là một bộ dáng trương dương diễm lệ.

Khi đi đường cằm sẽ hơi ngẩng lên, gót giày đạp trên mặt đất “tháp tháp” vang. Cả người từ trong ra ngoài, đều rất bắt mắt.

Ngay cả hiện giờ Cố Chi Dữ đã gặp vô số mỹ nữ, không thiếu thiên kim nhà giàu, nữ diễn viên mỹ lệ, hotgirl nổi tiếng trên mạng… Nhưng dường như đều không có ai có thể vượt qua mẹ anh về ngoại hình.

Khi đó tuổi tác của anh còn nhỏ, đến nay đã không nhớ rõ tính cách và cách đối nhân xử thế của mẹ, nhưng chỉ có một ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Đó chính là chỉ cần bà ấy xuất hiện, người xung quanh bất kể nam nữ, đều phải quay đầu lại nhìn.

Một mỹ nữ như vậy, định sẵn sẽ không sống một đời đầu bù tóc rối trong căn hộ nhỏ cho thuê.

Khi bố Cố vẫn là đại ông chủ, hai người được coi là trai “tài” gái sắc, xứng đôi vô cùng.

Nhưng hiện giờ người đàn ông vest giày da biến thành kẻ nghèo khổ mặc áo lót khắp nơi làm công trả nợ.

Mà người phụ nữ dù không trang điểm, không có quần áo tinh xảo, lại vẫn khó nén vẻ đẹp.

Huống chi bà ấy mặc kệ cuộc sống tệ đến đâu, đều sẽ tinh xảo trang điểm cho mình.

Không làm được móng tay đẹp, liền mua sơn móng tay rẻ tiền tự tô ở nhà. Không làm được tóc, liền tìm hiểu thêm vài kiểu tết.

Không có nước hoa hàng hiệu, liền mua sữa tắm có mùi thơm nồng, thêm chút ít nước hoa, đi đến đâu vẫn theo từng bước lưu hương đến đó.

Còn quần áo cũng vậy. Trước đây mặc đều là vải tốt, hàng hiệu, còn có rất nhiều là đặt làm riêng. Hiện tại những thứ tốt đó đều không thể mua nổi, bà ấy liền đi chợ đồ cũ mua.

Chú trọng kiểu dáng mà không nặng về chất liệu, chỉ cần mặc đẹp, rẻ tiền, hàng second-hand cũng đều có thể mua.

Mà Cố Chi Dữ, từ khi nhà xảy ra chuyện, liền bị cho thôi học ở nhà trẻ.

Ở nhà hai năm, đến khi bảy tuổi đã là tuổi nên đi học tiểu học. Mẹ anh lại vẫn chỉ lo nghiên cứu làm thế nào để duy trì vẻ đẹp.

Bố anh thì nhớ, lén lút sau lưng chủ nợ tiết kiệm được một khoản tiền, muốn cho anh đi học.

Nhưng khoản tiền đó sau khi bị mẹ anh phát hiện, liền như đạt được chí bảo mà cầm đi thẩm mỹ viện nạp thẻ.

Trong ký ức hữu hạn của Cố Chi Dữ, bố chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với mẹ. Đó dường như là lần đầu tiên, ông ấy nổi giận với bà.

Lần lượt hỏi: “Đó là tiền con đi học, sao em có thể động vào?!”

Giọng mẹ lớn hơn, tràn đầy sự uất ức: “Em đã hai năm chưa làm mặt rồi! Nếu không bảo dưỡng tốt, đều sẽ mọc nếp nhăn!”

Cảnh tượng đó Cố Chi Dữ vẫn luôn nhớ rõ.

Căn phòng nhỏ bẩn thỉu lại lộn xộn, chồng chất vài ngày chén đĩa bẩn, người bố mệt mỏi lại chật vật… Cùng với người mẹ xinh đẹp, tinh xảo, không hề ăn khớp với toàn bộ căn phòng.

Sau đó, Cố Chi Dữ không thể đi học, chỉ có thể chờ năm thứ hai rồi tính.

Nhưng còn chưa đến năm thứ hai, mẹ anh liền rời đi.

Những hành vi kiên quyết duy trì vẻ ngoài và vẻ đẹp đó của bà ấy tuy vô ích với gia đình, nhưng đối với chính bản thân bà ấy, lại thật sự rất hữu dụng.

Đi ra ngoài dạo phố, đều có thể bị một đại ông chủ đi ngang qua nhìn trúng.

Hai năm nhà nghèo túng, những người đàn ông ném cành ôliu về phía mẹ anh không ít, nhưng bà ấy cơ bản đều chướng mắt.

Tuy rằng nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp, nhưng bà ấy trong lòng rõ ràng, cuộc sống tốt đẹp không phải chỉ có tiền là được, đối phương còn phải là người tốt, thật lòng đối đãi với bà ấy mới được.

Cho nên đối với những người theo đuổi đó, bà ấy sàng lọc rất khắc nghiệt, nhiều lắm là cho chút sắc mặt tốt, nhận một chút tiện nghi và lợi ích của đối phương, nhưng chưa bao giờ có ý định lấy thân báo đáp.

Cho đến một lần đó. Bà ấy chắc là gặp một người đàn ông có điều kiện các mặt đều rất tốt.

Cho nên đi không quay đầu lại.

Đứa trẻ bảy tuổi đối với rất nhiều chuyện đều đã có thể hiểu. Anh mẫn cảm nhận ra sự không đúng, đưa tay nắm chặt mẹ.

Mà đối phương chỉ nói một câu: “Con trai, mẹ có cuộc sống của mẹ, con không cần ích kỷ như vậy mà ngăn cản.”

Từ đó về sau, trong nhà chỉ còn lại anh và bố.

Bố Cố căn bản không muốn tin tưởng vợ phản bội. Dù sao ông ấy xảy ra chuyện đã hai năm, mấy năm nay vợ tuy rằng tính tình càng thêm không tốt, không muốn đi làm cũng không muốn làm việc nhà chăm sóc con nhỏ, nhưng bà ấy trước giờ đều không có ý định rời đi.

Sao lại đột nhiên đi rồi chứ?

Vì thế ông ấy đi ra ngoài tìm vài lần. Đương nhiên, kết quả đều là thất bại.

Đợi khi rốt cuộc nhận rõ hiện thực, người đàn ông không ngừng gặp đả kích này hoàn toàn không thể gượng dậy nổi. Trong một lần mơ màng hồ đồ đi ra ngoài làm công, gặp t·ai n·ạn xe cộ, bỏ mạng ngay tại chỗ…

Xe đã chạy đến chân núi Lạc An.

An Nam nhìn con đường quen thuộc phía trước, lúc này lại không có sự vui vẻ khi về nhà. Chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.

Cố Chi Dữ toàn bộ hành trình không miêu tả phản ứng và cảm xúc của chính mình khi đó.

Giống như cảm xúc của anh một chút cũng không quan trọng.

Càng như vậy, An Nam càng cảm thấy đau lòng.

Cô là người lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, đương nhiên cảm thấy mẹ nào cũng sẽ yêu con mình.

Thật sự là khó có thể tưởng tượng, lại có người mẹ có thể nhẫn tâm mà bỏ rơi con mình như vậy.

Mà đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi kia, lại là người yêu mà cô trân trọng…

An Nam cắn một chút môi, đối với vị “mẹ chồng” chưa từng gặp mặt này, nổi lên lòng chán ghét.

Bỏ xuống đứa con thơ vô tội để đổi lấy vinh hoa phú quý, thật sự có thể an tâm thoải mái hưởng thụ cả đời sao?

Người phụ nữ ham giàu chê nghèo này nếu biết được người chồng và đứa con bị chính mình bỏ rơi, một người là thiếu gia tập đoàn Cố thị, một người là người đứng đầu tương lai của Cố thị, có thể sẽ hối hận không?

Cho dù người đàn ông bà ấy tìm có tiền hơn cả tập đoàn Cố thị, nhưng sau thiên tai, họ còn có thể vẫn giàu có sao?

An Nam trong lòng có vô số suy nghĩ lóe lên, chỉ cảm thấy mình dường như nửa điểm cũng không mong đối phương sống tốt.

Cố Chi Dữ thấy cô vẫn không lên tiếng, quay đầu nhìn cô một cái. Thấy sắc mặt cô cực kỳ tệ, lập tức an ủi mà cười một chút:

“Đều là chuyện quá khứ rồi. Đã bao nhiêu năm rồi, ngay cả anh còn đã quên lúc ấy là tâm trạng gì, em còn đi theo khổ sở làm gì?”

An Nam bĩu môi.

Quên tâm tình gì? Làm sao có thể! Phải biết, anh ấy từ đó về sau đã bị đưa vào cô nhi viện.

Nhỏ tuổi như vậy đã mất đi song thân, sống trong cô nhi viện, cuộc sống khổ sở đến mức nào, cô chỉ cần nghĩ cũng có thể biết.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.