Streamer Vạn Nhân Mê - Đại Gia Bảng Xếp Hạng Tranh Nhau Sủng Ái - Chương 174: Ôm Cô Ấy
Cập nhật lúc: 07/09/2025 05:55
Tiễn Doãn Việt lên xe, dù Thâm Quyến cách Cảng Thành không xa nhưng lái xe cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
“Anh Việt đi đường cẩn thận nhé, chú ý an toàn.”
Lại một lần nữa phải chia tay, Giang Châu Châu cảm thấy trong lòng hơi buồn.
Sự chu đáo, ân cần của Doãn Việt khiến cô thực sự có cảm giác như được dựa vào người thân.
Đó là thứ mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được trải nghiệm — được quan tâm, được yêu thương…
Nhìn thấy đôi mắt cô gái trước mặt hơi ửng đỏ, nụ cười trên môi Doãn Việt nhạt dần.
“Châu Châu.”
Giọng nói dịu dàng, ấm áp vô cùng.
Giang Châu Châu hít nhẹ, đột nhiên bị kéo vào một vòng tay ấm áp và vững chãi.
Cô mất khả năng suy nghĩ trong giây lát, đồng tử run nhẹ vì bất ngờ.
Xung quanh như lắng đọng, trong tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”.
“Đừng buồn, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Mái tóc cô được vuốt nhẹ, lý trí dần trở lại.
“Ừ.”
Cô không đẩy vòng tay ấy ra, chỉ gật đầu trong lòng anh.
Doãn Việt luyến tiếc buông cô ra, dù trong lòng muốn tiến thêm một bước nữa nhưng lý trí nhắc nhở anh không thể nóng vội.
Trong lòng vẫn lưu lại hơi ấm của cô, anh lại không nhịn được mà xoa nhẹ lên đầu cô.
“Được rồi, anh lên xe trước, ngoài trời nắng lắm, em cũng mau về đi!”
“Tạm biệt anh Việt…”
Giang Châu Châu ngượng ngùng vẫy tay, nhìn theo chiếc xe của Doãn Việt khuất dần, khuôn mặt cô mới chợt đỏ ửng lên.
Cô… cô vừa bị ôm!
Nắng bên ngoài quá gắt, chỉ đứng thêm vài giây thôi, đầu cô đã choáng váng.
Với khuôn mặt đỏ bừng, cô quay lại sảnh khách sạn, hơi lạnh từ điều hòa khiến cô dần tỉnh táo.
Ngồi một mình trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi, tâm trí cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, không khí trong khách sạn đột nhiên xôn xao.
Giang Châu Châu nghe thấy tiếng động, tò mò nhìn về phía đó.
Một người đàn ông cao ráo, dáng người thẳng tắp đang kéo vali hướng về quầy lễ tân.
Có lẽ vì gương mặt quá ấn tượng, hoặc khí chất quá đặc biệt, ánh mắt của nhiều người đổ dồn về phía anh ta.
Ngay cả Giang Châu Châu, người không mấy quan tâm đến ngoại hình, cũng không thể không liếc nhìn thêm vài lần.
Người đàn ông đó thực sự rất cao, khoảng một mét chín.
Kiểu tóc xoăn nhẹ phía sau như đuôi sói, phù hợp với khí chất lạnh lùng, khiến anh ta trông như một con sói độc hành kiêu hãnh. Đôi mắt màu sáng tựa pha lê, ánh nhìn băng giá và thờ ơ.
Trên tai anh ta đeo hai bông tai đá quý đỏ, lấp lánh theo từng bước đi.
Trong mắt Giang Châu Châu, hai viên đá đó giống như một đôi mắt đỏ rực…
Lại là một người đàn ông nguy hiểm!
Từ anh ta, Giang Châu Châu như thấy bóng dáng của Chu Hiền.
Nhưng Chu Hiền mang vẻ hoang dã hơn, còn người đàn ông này… lại thiên về bản năng thú tính.
Có lẽ vì ánh mắt của cô dừng lại quá lâu, người đàn ông khẽ cúi mắt, liếc nhìn cô.
Giang Châu Châu giật mình, vội ngồi thẳng người.
Cô quay mặt đi, không dám nhìn lại nữa.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một chút, anh ta tiến đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Tầng một khách sạn có một nhà hàng sang trọng, lúc này có không ít thực khách vừa ăn sáng xong ra nghỉ ngơi. Họ cũng nhìn người đàn ông đó, tiếng bàn tán nhỏ vọng đến tai Giang Châu Châu.
“Cao thế, là người mẫu chăng?”
“Trông rất giống người mẫu, kéo vali mà đi lại cũng đẹp mắt.”
Có vài cô gái trẻ xinh đẹp bàn nhau xin liên lạc, nhưng vì khí chất quá lạnh lùng, họ đành từ bỏ.
Sau khi làm xong thủ tục, người đàn ông lên thang máy rời đi, tiếng bàn tán trong sảnh khách sạn cũng dần tan biến.
Tiếng tin nhắn VX vang lên liên tục.
Giang Châu Châu mở điện thoại xem.
Là tin nhắn từ Lâm Vô Tinh và Lận Triều, đều hỏi cô đang ở đâu.
Cô lần lượt trả lời, cả hai đều phản hồi ngay lập tức.
[Lâm Vô Tinh: Em ăn sáng chưa? Đừng để bụng đói]
[Lâm Vô Tinh: Chờ chị xong việc sẽ đến với em]
[Lận Triều: Anh xuống tìm em]
Giang Châu Châu cảm thấy trong mắt Lâm Vô Tinh, mình giống như một đứa trẻ, lúc nào cũng được quan tâm, chỉ thiếu chút nữa là bị buộc vào thắt lưng.
Còn Tiểu Mễ Châu thì giống như một tiểu đệ đi theo cô.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười, ngồi đợi thêm một lúc nữa thì Lận Triều xuất hiện.
Hôm nay Lận Triều đeo kính râm, trông rất ngầu, nhưng cũng hơi “cháy”.
Ánh mắt anh quét qua sảnh khách sạn, thấy Giang Châu Châu liền nhCẩu Cang tiến đến.
“Sao em một mình xuống đây?” Giọng anh hơi khàn.
Giang Châu Châu giải thích: “Em tiễn anh Việt.”
Nhận thấy giọng Lận Triều có chút khác thường, cô lo lắng hỏi: “Lận Triều, giọng anh sao vậy? Anh bị bệnh à?”
Bị cô đột ngột quan tâm, Lận Triều đeo kính râm không lộ cảm xúc, nhưng tai đã đỏ lên.
“Không phải bệnh, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Trời mới biết đêm qua anh đã phải cảnh giác với “con gián Mỹ” kia như thế nào, hai tai dựng đứng nghe ngóng động tĩnh, cố gắng thức đến sáng mới ngủ được.
Còn lý do đeo kính râm hôm nay?
Vì anh đang có hai quầng thâm lớn dưới mắt.
Lận Triều: “À, lịch trình hôm nay đã sắp xếp xong chưa?”
Giang Châu Châu: “Rồi, đợi chị Tinh và chị Ngu xong rồi cùng đi xem môi trường quay.”
Lận Triều lẩm bẩm: “Vậy chắc có nhiều việc đây, anh đi lấy đồ ăn sáng cho em nhé!”
Giang Châu Châu định nói không cần, nhưng Lận Triều đã nhCẩu Cang rời đi, sợ cô bị đói.
Ngồi một mình, cô cảm thấy hơi buồn chán.
Đột nhiên, một bóng người ngồi xuống đối diện cô, vì quá cao nên anh ta phải co chân lại.
Giang Châu Châu hơi ngạc nhiên, người đàn ông đó chính là người vừa nãy…