Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 6 (1)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:17
6. A Phiêu tỷ.
Không nằm ngoài dự đoán của Vạn Bảo Bảo, tấm bia đột nhiên xuất hiện kia, chính là để nàng nhắm mục tiêu thi pháp. editor: bemeobosua. Nàng quá hiểu cách giáo dục "đ/ánh một cái, cho một viên kẹo ngọt" của căn phòng nhỏ tối đen này, nếu nàng cứ nhìn trừng trừng vào tấm bia đến sáng, thì ngày mai đảm bảo nàng sẽ đau đầu chóng mặt.
Chịu mệnh thở dài một hơi, Vạn Bảo Bảo xắn tay áo bắt đầu thi pháp.
Hít thở nhẹ nhàng, duỗi thẳng tay phải, tập trung tất cả lực lượng vào đầu ngón tay.
Căn phòng nhỏ tối đen trong mộng yên tĩnh hơn bãi luyện tập ban ngày, khiến người ta rất dễ tĩnh tâm.
Hầu như vừa mới tạo tư thế, Vạn Bảo Bảo đã cảm nhận được cảm giác trầm lắng hư ảo kia.
Tâm bia phía trước không được tô màu đỏ, vì vậy khi nhắm mục tiêu cần phải tập trung hơn nữa.
Luồng sáng b/ắn ra từ đầu ngón tay, Vạn Bảo Bảo thu tay, liền thấy luồng sáng đó lao đi về phía tấm bia, dần dần nhạt đi từng chút một.
Giống như que pháo hoa chơi lúc nhỏ, lúc đầu sáng nhất, càng lúc càng mờ, cho đến khi tàn lụi.
Luồng sáng mà Vạn Bảo Bảo b.ắ.n ra cũng có sự tương đồng, còn chưa chạm đến mép của tấm bia, luồng sáng đã biến mất trên đường bay.
Vạn Bảo Bảo: "Tấm bia xa đến vậy sao?"
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy tấm bia ở rất gần nàng, thực ra lại có một khoảng cách nhất định. Muốn luồng sáng xuyên qua tâm bia, nàng chỉ có thể dùng nhiều pháp lực hơn, để luồng sáng không tan biến giữa chừng.
Xoa xoa lòng bàn tay, Vạn Bảo Bảo lại một lần nữa dồn khí, duỗi tay.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.
Vạn Bảo Bảo chỉ thi pháp hai lần ban ngày đã mệt, lúc này pháp lực dường như vô tận, có thể luyện tập liên tục.
Khi luồng sáng b/ắn ra cuối cùng cũng nhẹ nhàng va chạm vào tâm bia, Vạn Bảo Bảo mới thở phào một hơi.
Hơi thở này còn chưa dứt, liền thấy tấm bia trên không trung lặng lẽ lùi về phía sau vài thước, vẫn vững vàng lơ lửng giữa không trung.
Vạn Bảo Bảo: "Xa thế này, ai mà b/ắn trúng?"
Hít một hơi, Vạn Bảo Bảo chấp nhận số phận giơ tay lên.
Nếu là luyện tập ban ngày, thi pháp nhiều lần như vậy, tay phải của nàng đã sớm đau đến không nhấc lên được, trong mộng đừng nói là đau, ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng không có.
Nhưng ng/ược lại, mỗi lần thi pháp, kinh nghiệm và cảm nhận đều được từng lớp từng lớp chồng chất vào trong đầu nàng.
Vạn Bảo Bảo có chút mơ hồ.
Căn phòng nhỏ tối đen trong mộng này rốt cuộc muốn làm gì? Luyện nàng thành một vị đại năng sao?
Sau khi Vạn Bảo Bảo lại một lần nữa b/ắn xuyên tấm bia, nàng tưởng tấm bia lại lùi lại, ai ngờ tấm bia không lùi lại, mà "bộp" một tiếng nhỏ lại.
Tấm bia vốn to bằng miệng chum, giờ chỉ nhỏ bằng mặt c/ắt ngang của một quả bóng đá, độ khó đột ngột tăng lên rất nhiều.
Vạn Bảo Bảo: "Thật biết cách chơi."
Tấm bia này có thể so sánh với trò chơi điện tử vượt ải rồi.
Cánh tay phải đã hình thành "trí nhớ cơ bắp" giơ lên, thời gian chuyển đổi trạng thái của Vạn Bảo Bảo ngày càng ngắn, gần như cùng lúc giơ tay, nàng đã nắm bắt được cảm giác đó.
Tấm bia nhỏ đi rất khó nhắm, chỉ một chút sai lệch trong hơi thở cũng sẽ b/ắn trượt.
Thất bại liên tiếp vài lần, Vạn Bảo Bảo dừng lại.
Sự tập trung của nàng vẫn chưa đủ, nhưng những thứ này không thể vội vàng, chỉ có thể luyện tập dần dần.
Trong căn phòng nhỏ tối đen không cảm nhận được thời gian trôi đi, Vạn Bảo Bảo không biết mình đã luyện bao lâu, ước chừng, ít nhất cũng đã thi pháp mấy chục lần.
Nàng phải nghỉ ngơi một lát, để tâm trạng thoải mái hơn.
Duỗi thẳng hai tay, Vạn Bảo Bảo vặn cổ, vô tình liếc về phía sau.
Liền nhìn thấy một đôi mắt đờ đẫn.
Vạn Bảo Bảo: "..."
Vạn Bảo Bảo sợ hãi suýt hét to, nàng theo bản năng lùi lại, tay phải giơ lên, theo đà muốn thi pháp.
Kéo dãn một khoảng cách, Vạn Bảo Bảo mới nhìn rõ "người" đột nhiên xuất hiện này.
Có lẽ không thể nói là người, vì nàng chỉ có một thân ảnh mỏng manh, Vạn Bảo Bảo thậm chí có thể nhìn xuyên qua cơ thể nàng, thấy bức tường đen phía sau.
"Ngươi... ngươi là ai?" Vạn Bảo Bảo lấy hết dũng khí hỏi.
Chẳng lẽ người phụ nữ này là kẻ chủ mưu của căn phòng nhỏ tối đen này?
Người phụ nữ giống như ma q/uỷ này trông nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, tóc dài không chải, xõa xuống vai. Cái nhìn đầu tiên Vạn Bảo Bảo bị nàng ta dọa sợ, nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện người phụ nữ này rất đẹp.
Lông mày lá liễu thon dài, mũi ngọc môi son, chỉ là đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt như mất hồn mất vía.
Đối mặt với câu hỏi của Vạn Bảo Bảo, nàng ta không có chút phản ứng nào, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, hoàn toàn phớt lờ Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo từ nhỏ đã sợ những thứ m/a qu/ỷ quái dị này, nếu không phải cả hai bị buộc phải ở trong cùng một căn phòng nhỏ tối đen, nàng nhất định sẽ giả vờ không thấy, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Vạn Bảo Bảo nhìn xuống, phát hiện m/a q/uỷ có chân, chỉ hơi trong suốt, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất.
M/a qu/ỷ này như thể vào nhầm mộng, không đi cũng không ngồi, cứ đứng đờ ra đó, giống như một cái cây.
Vạn Bảo Bảo nuốt một ngụm nước bọt, tay phải vẫn giữ tư thế thi pháp, nâng cao giọng hỏi: "Ngươi có nghe thấy ta nói không?"
Giấc mộng của nàng hoành tráng đến vậy sao?
Không chỉ có thể chứa một căn phòng nhỏ tối đen lớn như vậy, còn có thể nhét vào một con qu/ỷ... không phải, giấc mộng của nàng sao lại không có chút rào cản nào, thứ gì cũng có thể bay vào vậy?
A phiêu tỷ làm ngơ, im lặng đứng trong góc, một thân áo choàng trắng, trong đêm tỏa ra khí chất mạnh mẽ của nữ q/uỷ. editor: bemeobosua. Chất tóc của nàng ta không tệ, mềm mượt như lụa đen, nếu không phải mặc quần áo cổ đại, kết hợp với mái tóc xõa vai thời thượng kia, trông sẽ không đáng sợ như vậy.
Giờ phải làm sao? Nàng có nên tiếp tục luyện tập không? Nếu không luyện, ngày mai có bị đau đầu chóng mặt không?
A phiêu tỷ đứng phía sau nàng, Vạn Bảo Bảo không dám quay lưng lại với nàng, nhỡ đâu vừa quay đầu lại, hai người lại mặt đối mặt thì Vạn Bảo Bảo chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay trong mơ.