Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 77 (1)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:30
77.
Cùng lúc đó, gia chủ nhà họ Hoài, Hoài Hạ, đang ngồi trong nhà, vẻ mặt khổ sở hằn học.
Phải nói, điều mà Hoài Hạ hối h/ận nhất trong đời, chính là đã sinh ra hai đứa con vô dụng chỉ biết ăn và uống.
Hoài Hạ tự nhận, bản thân hắn không phải là người cương trực, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, nói là nhẫn tâm đ/ộc á/c cũng không quá lời. Nhưng ít nhất hắn có đầu óc, biết xem xét thời thế và nương tựa kẻ mạnh, mới có thể xây dựng được cơ nghiệp lớn đến vậy. Hoài Hạ cũng coi như về già mới có con, sống hơn một trăm tuổi mới có được cặp sinh đôi này.
Đối với hai đứa con Hoài Bằng và Hoài Hân, hắn luôn cho chúng mọi thứ chúng muốn. Từ nhỏ còn dạy chúng pháp thuật. Dù tư chất của hai huynh muội không tốt, nhưng cũng có thể sống thêm một hai trăm năm nữa.
Không biết từ lúc nào, hai đứa con này đã hoàn toàn lệch lạc. Chúng không những có tâm tính hu/ng t/àn giống hắn, mà còn đặc biệt háu sắc. Hoài Hạ đã nghĩ rất nhiều lần, nhưng thực sự không thể nào hiểu được chúng giống ai. Hắn tuy t/ham l/am, những nhà thổ và s/òng b/ạc dưới trướng có thể mở đầy một con phố, nhưng hắn lại không hề h/am sắc, cũng không thích c/ờ b/ạc.
Hắn có tứ đại tông phái chống lưng, nên dù có gây rối đến đâu cũng chưa từng gặp chuyện. Hắn cũng biết xem xét thời thế, cố gắng không gây thêm phiền phức. Dù có được dung túng đến mấy, cũng sẽ có lúc kết thúc. Hắn hiểu rõ, nhưng điều đó không có nghĩa là hai đứa con của hắn cũng hiểu.
Hoài Bằng làm việc thích ngầm ngầm lén lút. Dù có gây ra chuyện gì, chỉ tốn chút công sức là có thể giải quyết êm xuôi. Hoài Hân thì hoàn toàn ngư/ợc lại, tính tình quái gở hống hách, chuyện gì cũng phải gây ồn ào.
Cứ như chiêu phu đại hội mỗi vài tháng nàng ta lại tổ chức một lần, ban đầu suýt nữa làm hắn tức ch/ết. Hắn không cho phép, Hoài Hân lại càng làm tới, lén lút bắt người về phủ, bắt từng chùm từng chùm một. Một khi đã vào phủ nhà họ Hoài, đã nhìn thấy những gì bên trong, thì đừng hòng thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc.
Hoài Hạ đương nhiên sẽ không để những người này trở về nhà. Dù có nói gì ra ngoài, cũng sẽ không có lợi cho gia tộc. Vì vậy, một lượng lớn phu quân của Hoài Hân đều ch/ết trong căn nhà nhà họ Hoài mây đen bao phủ. Số ít bị b/án ra ngoài cũng sẽ sớm mất mạng.
Tư duy của Hoài Hạ rõ ràng khác người. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để Hoài Bằng và Hoài Hân cải tà quy chính, mà chỉ dặn dò Hoài Hân đừng bắt người về phủ hàng loạt như tuyển công.
Nhiều th/i th/ể như vậy, xử lý rất phiền phức.
"Nếu ngươi thích, vậy cứ mỗi bốn tháng lại cho ngươi tuyển vài người về." Cứ như thế, cả Bắc Thành, hay nói đúng hơn là những chàng trai tốt đi ngang qua Bắc Thành, hầu như đều bị Hoài Hân tàn phá hết.
Mặt khác, mấy năm gần đây Hoài Hạ không nhận được thư từ nào của Viên Thịnh Chương hoặc tứ đại tông phái, điều đó khiến hắn có chút nơm nớp bất an. Hoài Hạ vuốt ve hai nhúm râu. Nhìn tướng mạo, hắn cũng chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định vài ngày nữa sẽ đến Thượng Nguyên Tông một chuyến, để bày tỏ lòng trung thành.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hoài Hạ nói: "Vào đi."
Thị nữ mặc áo lụa trắng, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, từ từ bước vào, không phát ra một tiếng động nào. Hai tay nàng ta giơ lên, làm những ký hiệu có quy luật. Hoài Hạ hiểu những ký hiệu đó, hai hàng lông mày nhíu c/hặt, nói: "Bảo hai n/ghiệt s/úc kia đến đây cho ta!"
Thị nữ khẽ gật đầu, lùi lại ra khỏi phòng.
Những người hầu vào nội viện nhà họ Hoài đều sẽ bị c/ắt lư/ỡi, và phải học lại một bộ ký hiệu mới. Khác với ngôn ngữ ký hiệu bên ngoài, dù một ngày nào đó họ có trốn thoát, bên ngoài cũng không ai có thể hiểu được ký hiệu của họ.
Gần hai trăm năm này Hoài Hạ không làm gì khác, ngoài cậy mạnh h/iếp yếu ra, thì hắn đã phát minh ra "ngôn ngữ ký hiệu kiểu Hoài" trong đại viện. Việc này khiến hắn mệt mỏi vô cùng. Mỗi khi có một thứ mới xuất hiện, hắn lại phải cập nhật từ vựng, mười ngón tay dường như không đủ dùng. Hắn kiên quyết không cho người hầu học chữ. Cả nhà họ Hoài, không dám nói là toàn bộ, nhưng chín mươi tám phần trăm đều là người m/ù chữ.
Một cặp con cái nhà họ Hoài lớn lên trong một môi trường quái dị như vậy. Chúng phát hiện người hầu chỉ khi bị đau mới phát ra âm thanh, còn lại thì luôn im lặng. Hoài Bằng và Hoài Hân nhỏ tuổi, mở to đôi mắt ngây thơ, tò mò kéo cánh tay đang chảy m/áu của người hầu, trong mắt lóe lên những tia sáng.
Hoài Hạ không ngờ rằng, cái pháo đài bất khả x/âm p/hạm mà hắn xây dựng lại là một cái ổ sản sinh ra sự méo mó.
Hoài Bằng và Hoài Hân dần trở nên b/ạo l/ực, tính tình vặn vẹo, lấy việc h/ành h/ạ người khác làm niềm vui. Càng lớn hơn, chúng càng lún sâu vào con đường s/ắc d/ục và không thể quay đầu.
Sau này Vạn Bảo Bảo p/hân tích, nếu chỉ là một gia đình người c/âm đ/iếc bình thường, nếu nuôi dạy tốt, bọn trẻ sẽ có tấm lòng tôn trọng những người kh/uyết t/ật, lớn lên có khả năng sẽ tích cực tham gia vào các hoạt động từ thiện. Nhưng tình trạng nhà họ Hoài rõ ràng khác biệt. Người hầu c/âm không phải bẩm sinh, mà là bị c/ắt l/ưỡi sau khi vào phủ. Để làm chúng ngoan ngoãn, cần phải tốn rất nhiều thời gian để h/ủy h/oại nhân cách chúng.
Hoài Hạ không bao giờ né tránh hai đứa con của mình. Hắn nghĩ đây là những gì chúng nên nhìn thấy từ nhỏ. Làm con của Hoài Hạ, sao có thể yếu ớt mỏng manh được? Nuôi dạy theo cách này, không có vấn đề mới là lạ.
Khi Hoài Bằng và Hoài Hân đến, Hoài Hạ bắt đầu lời phê bình giáo huấn thường lệ chẳng có tác dụng gì. editor: bemeobosua. Hoài Bằng và Hoài Hân luôn để những lời dạy bảo của Hoài Hạ lọt tai này sang tai khác, không hề lưu vào não.
Hoài Hạ hét mệt, uống một ngụm trà do thị nữ đưa tới, nói:
"Tháng sau ta sẽ đi Thượng Nguyên Tông một chuyến, hai đứa cũng đi cùng. Tu luyện nhiều năm như vậy, mới miễn c/ưỡng qua được cảnh giới Thanh Mông Tam Thanh. Lần này đi, để cho Viên Chân nhân xem, hai đứa có còn cứu được hay không."
Hoài Bằng rất giống Hoài Hạ. Gương mặt gầy gò hạt dưa với vẻ mặt ủ rũ, dưới mắt có một đôi quầng thâm. Khi nhìn người khác, hắn luôn quen nhìn từ dưới lên.