Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 79 (1)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:30

79.

Hai huynh muội nhà họ Hoài nói chuyện, Vạn Bảo Bảo không nghe thấy chút nào. Nàng đang trả lời câu hỏi của người đăng ký, tức là Đại Thành.

"Tên gọi là gì?"

Vạn Bảo Bảo suy nghĩ một chút: "Vạn Bảo Lộ."

"Quý canh?"

"Tròn hai mươi."

"Cầm kỳ thi họa có biết không?"

Tiêu chuẩn này cũng khá cao đấy.

"Biết cầm và kỳ. Thư họa có thể học. Chữ thì nhận biết được hết."

Đàn harmonica nàng biết, đàn điện tử thì có thể chơi nhạc thiếu nhi. Về cờ, trừ cờ vây và cờ vua, nàng đều chơi được một chút.

Đại Thành: "Võ nghệ có biết không?"

Vạn Bảo Bảo: "Một chút xíu."

Đại Thành: "Một chút xíu là thế nào?"

Vạn Bảo Bảo: "Chỉ đ/ánh được vài chiêu theo bài quyền, không thể đối chiến."

Đại Thành: "..."

Thế thì có khác gì không biết đâu.

Cuộc phỏng vấn của Đại Thành còn chưa kết thúc, đã có một người đi từ trên đài xuống, đưa cho hắn một mảnh giấy. Hắn đọc xong liền nói: 

"Chúc mừng Vạn công tử, đại tiểu thư nói, ngài có thể vào phủ."

Vạn Bảo Bảo giả vờ mừng rỡ gật đầu, trong lòng nghĩ: "Hoài Hân lại ưng mình đến vậy sao? Hay là họ đã nhìn ra điều gì?" 

Với phong cách của nhà họ Hoài, chắc chắn không có ai tự dâng mình đến để làm con rể. Thế nên, ngay từ đầu Vạn Bảo Bảo đã chuẩn bị tâm lý để bị nghi ngờ. Chỉ cần có thể vào phủ, ch/ặt đ/ứt thanh trừ tà, thì mọi chuyện khác đều không thành vấn đề.

Khác với việc Vạn Bảo Bảo được chấp thuận dễ dàng, Lý Thành đã bị loại ngay từ vòng sơ tuyển. Ngoại hình của Lý Thành không hợp với thẩm mỹ của hai huynh muội nhà họ Hoài, chúng hầu như không chút do dự mà bảo hắn về nhà, "từ đâu đến thì quay về đó, đừng ở đây làm giảm trung bình nhan sắc."      =)))

Vạn Bảo Bảo tuy đã sớm đoán được Lý Thành vô dụng, nhưng không ngờ lại vô dụng đến mức chưa vào đã bị đuổi. Nàng không biết liệu Lý Thành có thể tự mình quay về được không.

Vạn Bảo Bảo ra hiệu "mau về nhập đội" cho Lý Thành. Nàng được Nhị Thành dẫn đường, đi lên đài từ một bên.

Ở mép của mái che có đặt vài chiếc ghế, cách hai huynh muội nhà họ Hoài hơn một mét. Vạn Bảo Bảo được đưa đến chỗ ngồi. Nàng vốn định cười, gật đầu và tự giới thiệu với Hoài Hân, nhưng nàng ta thậm chí còn không liếc nhìn nàng, chỉ chăm chú nhìn những gã đàn ông vạm vỡ bị trói gô dưới đài.

Ng/ược lại, Hoài Bằng quay đầu lại nhìn nàng vài lần, còn mỉm cười và gật đầu liên tục. "Anh vợ" hờ này lại ưng nàng đến vậy sao? Vạn Bảo Bảo hiểu chuyện gật đầu đáp lễ, rồi thấy "anh vợ" Hoài Bằng đứng dậy, đi thẳng đến bên cạnh nàng. 

Hắn định nói chuyện với nàng sao? Hoài Hân có không dưới hai chục phu quân, không biết "anh vợ" này có nhầm lẫn giữa các em rể không.

Nhị Thành đưa cho Hoài Bằng một tờ giấy từ bên cạnh. Vạn Bảo Bảo liếc qua, đó là bản điều tra cá nhân mà nàng vừa điền. editor: bemeobosua. Ghế của Hoài Bằng rất gần. 

Vạn Bảo Bảo có thể ngửi thấy rõ một mùi hương ngọt lịm và kỳ quái trên người hắn, pha lẫn một chút mùi tanh, giống như món canh cá sống chưa cạo vảy, lại rắc thêm một nắm son phấn. Mũi Vạn Bảo Bảo hơi giật giật. Nàng đã quen với mùi sữa của Cừu Ương, nên không thể chấp nhận được mùi hương nặng nề như vậy.

"Vạn Bảo Lộ... ta gọi ngươi là Bảo Lộ được không?"

Vạn Bảo Bảo lấy tâm trạng đối xử với người thân của bạn đời ra, cười đáp: "Đương nhiên là được."

Khi ngồi, Hoài Bằng như không có xư/ơng, nửa dựa vào lưng ghế, thân người nghiêng về phía trước, gần như dính vào Vạn Bảo Bảo. 

"Bảo Lộ, nhà ngươi ở đâu?"

"Chùa Liên Tử, ngài có nghe qua không? Gần đó lắm, thôn Hồng Tự Bài."

Chuyện ở chùa Liên Tử rất ồn ào, nhưng Hoài Bằng "hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ", chẳng biết gì cả. 

"Hẳn là một nơi trân quý, mới sinh ra được một lang quân tuấn tú như Bảo Lộ."

Ừm, cái này ngươi sai rồi, nàng trông như vậy chẳng liên quan gì đến nước non, tất cả là nhờ tài nghệ của bác sĩ ph/ẫu th/uật thẩm mỹ Cừu Ương.

"Hoài thiếu gia nói đùa rồi."

Hoài Bằng: "Ta không đùa. Đừng gọi ta là Hoài thiếu gia, nghe xa cách lắm."

Mắt Vạn Bảo Bảo khẽ động: "Anh vợ?"

Hoài Bằng đột nhiên cười, mí mắt rũ xuống khẽ nhướn lên, nói: "Hiền đệ thật thú vị. Không cần gọi 'anh vợ', gọi ta 'ca ca' là được."

Vạn Bảo Bảo: "..."

Nàng bỗng nhớ lại lời mình nói với Cừu Ương tối qua: "Gọi một tiếng 'ca ca' nghe xem nào." 

Quả nhiên, dù là thời hiện đại hay cổ đại, đàn ông đều thích tự tăng thêm vài thế hệ cho mình, không gọi "ca ca" thì cũng gọi "cha".

Vạn Bảo Bảo mím môi, rồi lùi một bước: "Hoài ca."

Hoài Bằng dường như rất hài lòng, lại tiến s/át gần hơn. Vạn Bảo Bảo cảnh giác lùi người ra sau. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra.

Hoài Bằng cứ ngồi cạnh nàng, nói chuyện phiếm vu vơ. Hắn hỏi nàng có uống rượu không, có thích cưỡi ngựa, chơi bài Cửu không, và còn hỏi nàng có "chịu được đau không".

Câu hỏi này quá kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn cuối cùng cũng có một em rể tốt, sợ Hoài Hân h/ành h/ạ c/hết nàng? Vạn Bảo Bảo thành thật đáp: "Không chịu được đau. Ta sợ đau nhất, muỗi c/ắn cũng phải kêu lên."

Hoài Bằng kéo dài tiếng "ồ" một cách chậm rãi: "Như vậy mới có hứng thú."

Hắn hoàn toàn trái ng/ược với Hoài Hân. Hắn thích những người vừa nhạy cảm vừa h/èn nhát. Đau phải kêu lên, kêu càng to, hắn càng hưng phấn.

Vạn Bảo Bảo không hiểu lắm, cái gọi là "có hứng thú" là gì. "Anh vợ" của nàng, dường như cũng không bình thường.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.