Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 91 (1)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:32
91.
Vạn Bảo Bảo bình thản lấy khăn tay lau mặt, t/iện tay lau sạch d/a t/hịt cho Cừu Ương rồi cài lại vạt áo. Nàng nghĩ, dù nàng có nuôi một con chó, phản ứng lúc này cũng tốt hơn Cừu Ương nhiều. Ai bảo đó là đàn ông của nàng, thôi vậy.
Cừu Ương không hề cảm thấy tâm b/ệnh của mình có gì đáng buồn. Trong ký ức hồi tưởng, bốn người xuất hiện, ba người bị hắn r/út x/ương, ba thế hệ tổ tiên của bốn đại tông phái đều không thoát khỏi, bị hắn sắp đặt một cách ngăn nắp.
Cừu Ương không chỉ x/é x/ác các chưởng môn, mà còn dùng linh hồn của họ để t/ế Q/uỷ Môn. Ngoại trừ Viên Thịnh Chương, th/ù hắn đã trả gần hết. Cảnh tượng được tái hiện này chỉ có tác dụng nhắc nhở hắn, đừng quên, vẫn còn tên s/úc s/inh Viên Thịnh Chương đó.
Khi A Phiêu tỷ tiêu tan, những đốm sáng dần bay lên trời. Hình bóng và bối cảnh ở phía xa bỗng nhiên lóe sáng, rồi biến thành một màn sương m/ù trống rỗng. Vạn Bảo Bảo nghĩ: "Cừu Ương còn chưa làm gì, sao đã kết thúc rồi?"
Sau vài hơi thở, cảnh tượng ở phía xa đột ngột thay đổi, quay trở lại trạng thái ban đầu. Tại cửa Qu/ỷ Môn, nơi dung nham đỏ thẫm chảy liên tục, Cừu Ương ngồi ở một góc l/iếm vết thương, và A Phiêu tỷ đang lơ lửng trên không trung với vẻ mặt vô hồn.
Tất cả các cảnh tượng được sao chép y hệt, trở về trạng thái nguyên thủy. Điều này cho thấy tâm b/ệnh của Cừu Ương vẫn chưa được hóa giải. Một lần không giải được, sẽ có lần thứ hai, thứ ba, cho đến khi bị nuốt chửng vào làn sương m/ù của Tam Sinh Hồn.
Vạn Bảo Bảo hỏi: "Huynh biết nút thắt trong lòng mình ở đâu không?"
Nút thắt của Vạn Bảo Bảo rất dễ tìm, chỉ cần đi tố cáo và dạy dỗ cho Phó Giám đốc Từ một bài học. Nhưng trong tâm b/ệnh của Cừu Ương có quá nhiều nhân vật xuất hiện, nên rất khó để tìm ra căn nguyên.
Vạn Bảo Bảo không khỏi nghĩ, nếu nút thắt của Cừu Ương là ở việc chưa tự tay g/iết Viên Thịnh Chương, thì nút thắt này sẽ không bao giờ được tháo gỡ, vì hiện giờ họ còn chưa tìm thấy Viên Thịnh Chương.
Vậy có thể g/iết Viên Thịnh Chương trong ảo ảnh này không? Nhưng với tính cách của Cừu Ương, cái c/hết của Viên Thịnh Chương trong ảo ảnh rõ ràng không thể làm hắn hài lòng, hắn cũng không thèm làm.
Vậy có phải là ở việc A Phiêu tỷ không thể sống lại? Không cần nói, đây cũng là một nút thắt ch/ết. Nhưng Tam Sinh Hồn dù có tâm b/ệnh, cũng không nên là một nút thắt ch/ết. Tâm b/ệnh phải là thứ có thể hóa giải. Chắc chắn nó ẩn giấu trong đoạn quá khứ này.
Cừu Ương im lặng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở xa. Lần đầu tiên Vạn Bảo Bảo xem, nàng đã rất kinh ngạc. Lần thứ hai xem, nàng vẫn không nhịn được mà mắt đỏ hoe. Nhưng dù là câu chuyện bi thương đến đâu, xem đi xem lại mười mấy, hai mươi lần cuối cùng cũng sẽ trở nên vô cảm.
Hồi nhỏ, Vạn Bảo Bảo xem phim truyền hình, nữ chính ch/ết để đỡ m/ũi t/ên cho nam chính, nàng đã khóc nghẹn ngào, suýt không làm xong bài tập về nhà. Bây giờ xem lại, đừng nói là khóc, nàng không c/hửi r/ủa nam chính đứng đó như một thằng ngốc để người khác b/ắn đã là sự tôn trọng lớn nhất rồi.
Tại sao lại như vậy? Không chỉ vì nàng đã lớn tuổi, mà còn vì sức mạnh của sự lặp lại. Dù chuyện có bi thương đến đâu, nghe mười, hai mươi lần cũng sẽ không còn thấy bi thương nữa. Mặc dù có chút đại bất kính, sau khi xem lại cảnh tượng nhiều lần, Vạn Bảo Bảo thậm chí còn muốn đi vào ảo ảnh để hỏi A Phiêu tỷ xem bà có manh mối nào không. Xét về tầm ảnh hưởng trong lòng Cừu Ương, tứ đại môn phái rõ ràng không bằng A Phiêu tỷ.
Cừu Ương không phải là người ghi nhớ những chuyện lặt vặt. Trong cảnh tượng này, thứ có thể khiến hắn lung lay chỉ có thể là A Phiêu tỷ.
Giọng Cừu Ương từ phía sau vọng tới, hắn từ tốn nói: "Tâm b/ệnh của ta chắc chắn là việc người có nhận ra ta hay không trong khoảnh khắc cuối cùng."
Lúc này, ảo ảnh ở xa vừa đúng lúc diễn đến đoạn cuối cùng, A Phiêu tỷ bị tiễn đi. Vạn Bảo Bảo chạy đến gần xem, A Phiêu tỷ biến mất quá nhanh, giống như một chiếc tivi bị tắt, hình bóng bên trong chỉ lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn không thể ph/ân biệt được A Phiêu tỷ có nhận ra Cừu Ương hay không.
Vạn Bảo Bảo nhớ lại những lần A Phiêu tỷ từng xuất hiện. Lần đầu tiên A Phiêu tỷ có ý thức, là khi nàng rời khỏi "căn phòng tối". Lúc đó A Phiêu tỷ dường như đã k/ích hoạt một cơ quan nào đó.
Vạn Bảo Bảo vừa xuất sư, mắt bà lập tức có lại thần sắc, nói chuyện càng lúc càng nhanh, nhưng không câu nào đúng trọng tâm. Lần thứ hai A Phiêu tỷ có ý thức, là khi Cừu Ương suýt bị rút x/ương tâm, bà đột nhiên xuất hiện, nói một câu lạ lùng rồi bỏ đi.
Cảnh tượng thứ hai không có nhiều giá trị tham khảo. Trừ khi không còn cách nào, Vạn Bảo Bảo sẽ không lấy x/ương tâm của Cừu Ương ra làm mồi nhử. Thứ đó không hề vui, sơ sẩy một chút là mất chồng đấy. =)))
Cảnh tượng đầu tiên... Vạn Bảo Bảo trầm tư một lát. Người trước khi ch/ết đều có hồi ức chớp nhoáng hiện lên. Tàn hồn không thể nào không có chút phản ứng nào. Nếu không có phản ứng, A Phiêu tỷ cũng không thể hết lần này đến lần khác "hồi quang phản chiếu" để Vạn Bảo Bảo đi cứu Cừu Ương. Mặc dù Vạn Bảo Bảo không rõ A Phiêu tỷ đã vào trong giấc mơ của nàng bằng cách nào, và căn phòng tối kia là gì.
Vạn Bảo Bảo đứng ngay trước mặt A Phiêu tỷ, ngẩng đầu nhìn bà, giơ tay phải ra vẫy vẫy trước mắt. editor: bemeobosua. A Phiêu tỷ vẫn là A Phiêu tỷ, không vì bất cứ điều gì mà lay chuyển, ngay cả mắt cũng không chớp.
Vạn Bảo Bảo vuốt những sợi tóc con bên tai, quay đầu hỏi: "Bà ấy đã ở trạng thái này bao nhiêu năm rồi?"
Cừu Ương đứng ở xa đáp: "Hơn một trăm năm."
A Phiêu tỷ chỉ có ý thức trong khoảng thời gian đầu, sau đó tình trạng xấu đi nhanh chóng, không còn ý thức nữa.
Vạn Bảo Bảo: "Hơn một trăm năm, vẫn giữ nguyên tư thế này?"
Cừu Ương: "Chưa từng thay đổi."