Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 95 (2)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:32

Nàng lại trở về bên hố sâu, bên cạnh là Hư Thiên Tiên Nhân với vẻ mặt u sầu, bóng dáng Cừu Ương đã không còn.

"Hắn sẽ tỉnh lại không?"

Hư Thiên Tiên Nhân vuốt râu: "Ngươi có lẽ phải đợi rất lâu."

Vạn Bảo Bảo nghẹn ngào lau nước mắt, kiên định nói: "Hắn có thể vì ta mà sống lại, ta đương nhiên có thể chờ hắn."

Đừng nói mười năm, năm mươi năm, dù có lâu hơn nữa nàng cũng sẽ đợi. Kiểu người yêu nào khiến người ta khó quên nhất? Đương nhiên là những kẻ k/hốn n/ạn như Cừu Ương, đã bỏ đi trước một bước. Dù có muốn đuổi theo m/ắng hắn, cũng không có đường mà đi.

Cừu Ương, huynh đợi đấy, chờ khi huynh sống lại…

Vạn Bảo Bảo vừa nghĩ vừa cười, rồi cười xong, lại không nhịn được mà khóc.

Hư Thiên Tiên Nhân nghĩ bụng: "Con bé này có phải bị k/ích động quá nhiều, nên sinh ra chứng đ/iên rồi không?"

Vạn Bảo Bảo lấy khăn tay ra, lau mắt: "Ngươi vừa nói sẽ đền bù cho ta, cho ta phú quý và vận mệnh vinh hoa, là thật chứ?"

Hư Thiên Tiên Nhân: "Đương nhiên là thật."

Vạn Bảo Bảo gật đầu: "Vậy ngươi hãy cho ta một ít linh đan diệu dược, để Cừu Ương có thể tỉnh lại nhanh hơn."

Nàng không hề khách sáo với ông lão này chút nào. Đây là "phí chuyển cư" cộng thêm "phí lao động" và "tiền bồi thường tinh thần" mà hắn nợ nàng.

Hư Thiên Tiên Nhân: "Lão phu sẽ cố gắng hết sức."

Vạn Bảo Bảo: "Cả pháp bảo, trân châu... cũng đừng khách sáo. Ta là một người ph/àm t/ục, thích những thứ sáng lấp lánh này."

Hư Thiên Tiên Nhân: "..."

 Ông ta hiếm khi gặp người nào trực tiếp như vậy. Người tu tiên, dù có yêu tiền hay không, bề ngoài cũng phải thể hiện vẻ ung dung. Một người thẳng thắn nói mình yêu tiền như Vạn Bảo Bảo, thực sự rất hiếm thấy.

Vạn Bảo Bảo: "Ngươi vừa rồi còn nói sẽ cho ta vinh hoa hai kiếp. Việc đầu t/hai phải nhờ người giúp, phải chịu ơn huệ phải không? Ta thông cảm cho ngươi, ta không cần!"

Hư Thiên Tiên Nhân không hề nghĩ nàng rộng lượng, ng/ược lại còn có một dự cảm không tốt: "Vậy ngươi còn muốn gì nữa?"

Vạn Bảo Bảo rất thích loại tiên nhân hiểu chuyện này. Nàng bẻ bẻ ngón tay: 

"Trước tiên đừng nói ta muốn gì. Chúng ta hãy nói về việc bây giờ, người biết Đạo Thủy Văn chỉ còn lại mình ta thôi phải không? Nếu ta không truyền lại cho người khác, chẳng phải nó sẽ thành tuyệt học sao?"

Hư Thiên Tiên Nhân: "Phải."

Vạn Bảo Bảo cong môi cười. Phải thì tốt rồi, không t/ống t/iền ngươi thì t/ống t/iền ai đây?

Kết quả là Vạn Bảo Bảo đã "vặt" đi ba cái túi vải ở thắt lưng của ông lão, khiến Hư Thiên Tiên Nhân đau lòng đến mức vò râu.   =)))

Vạn Bảo Bảo còn t/iện tay giúp một "tiểu đệ", Lý Thành. Lý Thành c/hết thực sự rất o/an uổng. Lúc đó, ở trong khu rừng nhỏ phía sau sân luyện tập, sau khi Viên Xuân phát hiện mình câu hồn sai người, nàng ta đã trực tiếp đ/ánh tan hồn phách của Lý Thành. 

"Lý Thành" là một thành viên của đội t/ự s/át, sau khi c/hết vẫn hiến dâng rất nhiều ánh sáng và nhiệt cho cả đội. Hắn không chỉ hăng hái dọn dẹp nhà cửa, làm phát thanh viên cho Cừu Ương, mà còn phải chắn rượu cho lãnh đạo những lúc quan trọng. Hắn là một thanh niên tốt bụng và chân chất.

Cứ thế hồn bay phách tán thì quá đáng tiếc. Nàng đã nhờ Hư Thiên Tiên Nhân để Lý Thành được đầu th/ai trọn vẹn. Không cần là một gia đình quá tốt, chỉ cần được sống là được.

Bị Vạn Bảo Bảo l/ột một lớp da, Hư Thiên Tiên Nhân cẩn thận giữ c/hặt mấy cái túi còn lại, chỉ sợ Vạn Bảo Bảo lại thò tay đòi thêm đồ.   =)))

Vạn Bảo Bảo bẻ ngón tay đếm, một ý nghĩ chợt lóe lên: "Ngươi có tấm thảm không?"

"Thảm gì?"

Vạn Bảo Bảo: "Là loại thảm có thể bay trên trời ấy."

Hư Thiên Tiên Nhân: "Lão phu không có."

Vạn Bảo Bảo: "Ngươi không l/ừa ta đấy chứ? Ngươi xem này, vì ngươi, ta đã xa xứ, cô đơn không nơi nương tựa. Cuối cùng cũng gặp được một con q/uỷ để yêu đương. Để giúp ngươi trừ nghiệt chướng cho tông môn, giờ hắn đã thành người thực vật, khi nào tỉnh lại cũng không biết. Ngươi thấy ta thảm như vậy, trong lòng không đau sao?"

Hư Thiên Tiên Nhân: "Có, lão phu nhớ ra rồi, có một tấm."

Vạn Bảo Bảo mỉm cười: "Ta biết ngay mà. Hư Thiên Tiên Nhân ngươi là một người nhân từ."

Nhìn ông lão Hư Thiên Tiên Nhân vội vã rời đi như đang chạy trốn, Vạn Bảo Bảo nồng nhiệt vẫy tay: "Hậu hội hữu kỳ!"

Ông lão bay càng nhanh hơn.

Tiễn Hư Thiên Tiên Nhân đi rồi, Vạn Bảo Bảo cúi người nhặt những cục bột trắng suốt cả buổi sáng ở bên hố sâu, mới gom đủ "Cừu Ương" đã t/an v/ỡ. Nàng dùng một tấm vải bọc cẩn thận, bên ngoài lại qu/ấn thêm một lớp nữa mới yên tâm.

Theo chỉ dẫn của Hư Thiên Tiên Nhân, Vạn Bảo Bảo đến tái phong ấn Q/uỷ Môn. Đạo Thủy Văn phát ra ánh sáng vàng, phong ấn Qu/ỷ Môn một cách c/hặt chẽ. Còn về những sinh hồn dùng để lấp Q/uỷ Môn, Vạn Bảo Bảo giả vờ không thấy, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Vạn Bảo Bảo vác một bọc Cừu Ương trên lưng, dùng tấm thảm bay của Hư Thiên Tiên Nhân kéo theo "Viên Xuân" đang hôn mê, đi ra khỏi rừng.

Đi được nửa đường, nàng thấy chiếc xe ngựa quen thuộc và Tiểu Ôn Nhu. Tiểu Ôn Nhu vừa nhìn thấy nàng, nhấc vó chạy đến, làm tỉnh cả Kim Ngẫu Oa Oa (búp bê sen vàng) và Tiểu Mộng Yêu đang cuộn tròn ngủ trong xe ngựa. Điều bất ngờ hơn là quái vật th/am tiền cũng chưa rời đi, đang ngủ gà ngủ gật cách xe ngựa không xa.

Các Kim Ngẫu Oa Oa vén rèm xe, nhìn về phía sau lưng Vạn Bảo Bảo. Chúng nghi hoặc nhìn "Viên Xuân" trên tấm thảm, hỏi: "Q/uỷ Nhi lại ngất xỉu sao?"

Vạn Bảo Bảo đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt, hắn đang ngủ, phải ngủ một giấc thật dài, thật dài."

Nàng xoa trán "Viên Xuân", thầm nói: "Cừu Ương, bây giờ chúng ta về nhà."

Mộng yêu chưa bao giờ ra khỏi Q/uỷ Môn Lâm nên muốn đi theo Vạn Bảo Bảo để mở mang tầm mắt. Còn Tiền Quái (quái vật th/am tiền) thì muốn đến thành phố lớn để đi lại, giúp cơ sở hạ tầng bên trong khoang bụng của nó, tạo nên một bộ mặt đô thị tốt hơn.

Thế là, Vạn Bảo Bảo dẫn theo hai con yêu quái, năm con tinh quái, một con ngựa và một con qu/ỷ đang ngủ say, hùng hậu tiến về Thượng Nguyên Tông.

Tiền Quái sau khi thu nhỏ chỉ cao khoảng ba mươi centimet, trông vừa xấu vừa đáng yêu.

Trên đường đi, hễ có thời gian rảnh, Vạn Bảo Bảo lại nói chuyện với "Viên Xuân" đang hôn mê. Nàng kể về những nơi hai người đã đi qua, những chuyện đã làm.

"Huynh nói xem, chúng ta yêu nhau lâu như vậy, mà chưa từng hẹn hò tử tế. Hẹn hò là đi mua sắm, đi chơi đấy. Huynh đúng là một người bạn trai không đủ tư cách chút nào. Kiểu như huynh ở quê ta, sẽ bị đá đấy. Huynh có biết có một từ gọi là 'truy thê hỏa táng tràng' không?"

Không có lời đáp trả từ Cừu Ương, Vạn Bảo Bảo nói vô cùng thoải mái, cứ như một tràng pháo nổ, không hề ngắt quãng.

Ngày thứ hai trên đường đi, vào một buổi sáng sớm, Vạn Bảo Bảo mơ màng tỉnh giấc. Vừa mở mắt, nàng đã đối diện với một đôi mắt đen tuyền.

"Viên Xuân" mở to hai mắt, đăm đăm nhìn nàng.

Bên ngoài trời vừa hửng sáng, còn tối đen. editor: bemeobosua. Đôi mắt đen tuyền này khiến Vạn Bảo Bảo sợ hãi tột độ. Nàng xoay người, đụng mạnh vào thành xe ngựa. Cơn đau khiến nàng lập tức hoàn hồn. Vạn Bảo Bảo mở to mắt, không thể tin nổi: 

"Huynh tỉnh rồi?"

Không đúng, mới có một tháng thôi mà!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.