Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 24 (2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:21
Đặc biệt là khi nó lắc lư dữ dội hơn, Vạn Bảo Bảo thậm chí còn nghe thấy ảo giác phù hợp với hoàn cảnh:
"Ba ba đích ba ba khiếu gia gia" (Ba của ba gọi là ông nội). =)))
Cừu Ương vung tay phải trong không trung, chiếc ghế dưới thân Vạn Bảo Bảo đột nhiên dừng lại, cả người nàng ngã nhào xuống đất.
May mà "ghế bập bênh" bay không cao, nàng không bị ngã nặng.
Vạn Bảo Bảo bò dậy từ dưới đất, dựng chiếc ghế lên.
Cừu Ương: "Ngươi vừa làm gì vậy?"
Vạn Bảo Bảo xoa eo đang đau, cười gượng: "Luyện tập thuật điều khiển kiếm."
"Không thành công cho lắm thôi."
Cừu Ương: "Ngươi muốn từ trên trời rơi xuống mà ch/ết sao?"
Vạn Bảo Bảo nuốt nước bọt: "Ta không ngờ chiếc ghế này lại đi/ên cuồng như vậy."
Nàng căn bản không thể khống chế nó, giống như một con ngựa hoang đứt dây cương. Nếu không có Cừu Ương ở đây, nàng tám chín phần mười sẽ cưỡi chiếc ghế này bay ra ngoài cửa sổ, thật là mất mặt quá đi.
Cừu Ương cười lạnh: "Ngươi không đặt trọng tâm vào bàn chân, bất kể điều khiển thứ gì cũng sẽ như thế này."
Cừu Ương vốn định tọa thiền lại, nhưng lại sợ kẻ ngốc này một lát nữa cưỡi ghế bay lên đầu hắn. Hắn liếc nhìn Vạn Bảo Bảo, thản nhiên nói:
"Đi, theo ta ra sân sau."
Vạn Bảo Bảo ngoan ngoãn đi theo sau Cừu Ương.
Đi ra từ cửa sau là một sân luyện võ rộng lớn, chạy một vòng ít nhất cũng phải một nghìn mét.
Cừu Ương vung tay áo phải, cực kỳ ngầu, ném ra một thanh trường kiếm màu xanh biếc.
"Nhìn cho kỹ, ta chỉ dạy ngươi một lần."
Vạn Bảo Bảo: “Vậy nếu ta không học được thì sao?”
Nàng cảm thấy thuật điều khiển kiếm này khó hơn phép thu phép phát nhiều. Quan trọng nhất, một cái ghế lớn nàng còn không khống chế được, làm sao khống chế được một thanh kiếm nhỏ như vậy?
Cừu Ương cười lạnh: "Vậy thì cứ ngã cho đến khi học được thì thôi."
Cái tên này, đúng là một kẻ á/c đ/ộc mà.
Cừu Ương nói xong, ném thanh trường kiếm xanh biếc lên không trung, rồi nhảy lên kiếm. Lưng thẳng tắp, đứng vững vàng ở giữa kiếm, không hề lung lay.
Cừu Ương không bao giờ nghĩ rằng có một ngày hắn phải đích thân dạy một tu sĩ học điều khiển kiếm. Hắn đưa Vạn Bảo Bảo về bên mình, chủ yếu là để giám sát, tiếp theo là muốn biết nàng đã có được cơ duyên Đạo thủy văn như thế nào. Không ngờ, lại tự rước thêm không ít phiền phức.
"Nhớ kỹ, trọng tâm luôn ở giữa, tập trung tinh thần, không được để bị p/hân tán bởi những thứ khác."
Sách cũng viết như vậy, nhưng quan trọng là nàng không làm được!
Cừu Ương nhảy xuống khỏi kiếm, nói với Vạn Bảo Bảo: "Kiếm của ngươi đâu?"
Vạn Bảo Bảo: "Ta không có."
Cừu Ương cau mày, hắn quên mất, những thứ này đều phải do sư phụ chuẩn bị cho đệ tử. Hắn càng lúc càng thấy, để nàng ở bên mình là một sai lầm.
Cừu Ương tháo chiếc bách bảo nang ở thắt lưng, rút ra một thanh kiếm. Thanh kiếm này cũng có màu xanh biếc, nhưng nhỏ hơn kiếm của Cừu Ương một chút.
"Thanh kiếm này ngươi cầm mà dùng. Nếu dùng hỏng, thì dùng m/áu bù đắp cho kiếm."
Đôi bảo kiếm làm từ lục đàn thạch này là do Cừu Ương tìm thấy trong kho riêng của Viên tông chủ. Kiếm lục đàn thạch nhẹ và s/ắc bén, có thể chẻ đá, cũng có thể chặn binh khí s/ắc bén.
Vạn Bảo Bảo hai tay nhận lấy bảo kiếm, cảm thấy mình vừa nhận về một ông tổ. Nhưng phải nói, kiếm lục đàn thạch thật sự rất đẹp, giống như một viên ngọc nước có độ trong suốt cao, lấp lánh ánh sáng óng ánh.
"Sư huynh, một thanh kiếm tốt như vậy..."
Cừu Ương nhướng mày, nghĩ Vạn Bảo Bảo sẽ nói một thanh kiếm tốt như vậy, dùng cho ta thì không tốt. Hắn lập tức sẽ thu kiếm lại.
Ai ngờ, Vạn Bảo Bảo hai mắt sáng rực nói: "Sư huynh, một thanh kiếm tốt như vậy, ta chưa bao giờ dùng qua. Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ lau chùi nó hàng ngày!"
Thứ tốt đã vào tay nàng, đừng mơ mà ra ngoài.
Cừu Ương: "..."
Vạn Bảo Bảo vừa nói xong, liền phát hiện sắc mặt Cừu Ương lại xấu đi. Hắn lạnh mặt: "Mau luyện tập đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa."