Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 27 (2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:22
"Sư huynh, lần tới huynh xuống núi, hãy mua thêm vài cái áo l/ót nữa nhé."
Cừu Ương: "Hả?"
Vạn Bảo Bảo đưa quần áo cho hắn xem: "Huynh xem, chỗ này sắp mòn rách rồi, cả cái hôm qua ta đưa cho huynh cũng vậy."
Cừu Ương luôn vung tay áo loạn xạ, khuỷu tay ma sát hơi nhiều. Quần áo của hắn, trước giờ đều do hắn tự giặt qua loa, hoặc để những người trong đội t/ự s/át giặt cho. Thượng Nguyên Tông không có nhiều áo mới để hắn thay. Quần áo của Viên tông chủ lại quá rộng.
Những bản ph/ân thân đó chỉ giặt giũ một cách máy móc, sẽ không để ý chỗ nào bị sờn, chỗ nào bị rách. Đây là lần đầu tiên có người nói với Cừu Ương những lời như vậy.
Vạn Bảo Bảo nói xong thì tiếp tục giặt đồ. Quần áo của Cừu Ương không hôi, còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Cừu Ương nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của nàng, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm quần áo, chà đi chà lại trên bàn giặt.
"Áo l/ót của ngươi có đủ mặc không?"
Cừu Ương đột ngột hỏi, Vạn Bảo Bảo ngơ ngác đáp: "Tông môn có phát, ta có ba bộ."
Nếu hỏi có đủ mặc không, thì thay mỗi ngày một bộ, tạm thời là đủ. Nếu gặp phải ngày mưa liên tục, sẽ có chút rắc rối.
Cừu Ương gật đầu, không nói gì nữa.
Trong sân viện tĩnh lặng, chỉ có tiếng "soạt soạt" giặt đồ của Vạn Bảo Bảo vang lên. Thường ngày khi hắn cà khịa nàng, lời nói không hề ít. Hai người hiếm khi có khoảnh khắc yên tĩnh. Còn bây giờ, hắn lại im bặt.
Dù sao, hai người cũng là một nam một nữ. Cứ im lặng như thế này, bầu không khí sẽ trở nên kỳ quái. Trong truyện ma, điều đáng sợ nhất là sự im lặng đột ngột.
Vạn Bảo Bảo tìm chuyện để nói: "Sư huynh, tông môn chúng ta mùa hè có hoạt động lớn gì không?"
Có xuống núi đi chơi, hay đốt pháo hoa gì không? Chẳng lẽ cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều tu luyện, chỉ có một ngày duy nhất là đấu võ với các tông phái khác?
Cừu Ương nhìn vầng trăng, nói: "Vốn dĩ cuối hè năm nay, là hôn lễ của Cừu mỗ và Viên chân nhân."
Vạn Bảo Bảo: "..."
Chủ đề của nàng, không lệch một ly, lại dẫm trúng mìn. Bây giờ tân nương đã hóa thành robot quét dọn, hôn lễ này chắc chắn không thể tiếp tục. Nhưng theo nguyên tác, không phải hai người họ sắp kết hôn sao?
Im lặng một lúc, Vạn Bảo Bảo ngượng ngùng hỏi: "Vậy hôn lễ..."
Cừu Ương gật đầu, trầm ngâm: "Không có tân nương, có chút phiền phức."
Vạn Bảo Bảo: Chuyện này không thể trách ai, đều do ngươi tự tay gây ra cả.
Cừu Ương nhìn Vạn Bảo Bảo: "Sư muội cũng là nữ nhi, thay nàng ấy bái đường có được không?"
Lời này, giống như câu "Ngươi cũng là phụ nữ, đến làm mẹ ta một ngày đi" vậy. =)))
Vạn Bảo Bảo cười gượng: "Sư huynh nói đùa."
Cừu Ương: "Đương nhiên là nói đùa."
Vạn Bảo Bảo: Có ý nghĩa không?
Thấy đôi mắt tròn của Vạn Bảo Bảo đảo đi đảo lại, Cừu Ương cười như không cười: "Ngươi có biết vì sao ta lại kết hôn với nàng ấy không?"
Vạn Bảo Bảo: Ta không muốn nghe, thật đấy. editor: bemeobosua. Nàng chỉ muốn hỏi, mùa hè tông môn có hoạt động tập thể gì không, tổ chức mấy buổi team building có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể chất.
Bất chấp Vạn Bảo Bảo có muốn nghe hay không, Cừu Ương cười nói: "Vốn dĩ là muốn dùng nàng ấy làm mồi nhử."
Quay đầu lại, Cừu Ương phát hiện Vạn Bảo Bảo đang dùng hai tay bịt chặt tai. Thấy miệng Cừu Ương không động đậy nữa, nàng mới bỏ tay xuống:
"Sư huynh, huynh thực sự không cần nói với ta đâu. Ta từ nhỏ đã không có h/am m/uốn tìm tòi, những đứa trẻ khác lúc nào cũng có hàng vạn câu hỏi tại sao, còn hỏi ta từ đâu mà đến, tương lai sẽ làm gì, ta chỉ biết trả lời là sống được là tốt rồi, ta không muốn biết gì cả."
Về chuyện của Cừu Ương, nàng thật sự không thể biết thêm được nữa. Đặc biệt là chuyện liên quan đến Tứ đại tông phái.
Nhớ lại lời kết của cuốn sách trong căn phòng tối, Vạn Bảo Bảo đã có vài phỏng đoán. Dính vào những chuyện này, chắc chắn không phải là điềm lành.
Cừu Ương nhếch môi, đáy mắt không có chút ý cười: "Sư muội thật là thông minh. Nhưng ngươi có nghĩ rằng, có một ngày ta sẽ để ngươi toàn thân thoát khỏi chuyện này không?"
Vạn Bảo Bảo gật đầu: "Ta tin lời sư huynh. Huynh nói chỉ cần ta ngoan ngoãn, huynh sẽ bảo đảm cho ta sống đến hết đời."
Cừu Ương hơi nâng cằm, giây tiếp theo đột nhiên nắm chặt cổ tay Vạn Bảo Bảo, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đang kinh ngạc của nàng, hé môi nói:
"Sở dĩ ta một mực đồng ý hôn sự với Viên Xuân, là để dùng chuyện này dẫn dụ Viên tông chủ đang lẩn trốn ra mặt."
Vạn Bảo Bảo: "..."