Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 39 (2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:24
Việc này cũng giống như học một ngoại ngữ, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không dùng đến. Bỗng một ngày, sếp đột nhiên yêu cầu nàng phiên dịch một tài liệu, Vạn Bảo Bảo cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng một thứ quan trọng như vậy, nàng xem có ổn không? Cừu Ương muốn giải mã tấm bia này để làm gì? Mà này, q/uỷ nhi rốt cuộc trông như thế nào? Giống búp bê ma trong phim kinh dị, hay là tiểu bạch kiểm trong Lời nguyền?
Cừu Ương chỉ nói đến đó, không nói thêm về chủ đề này. Dọc theo con đường đất đi về phía nam, hai người Vạn Bảo Bảo không nghe được tin tức gì về thôn Hồng Diệp. Ngay cả khi nàng cố gặng hỏi, cũng không moi được thông tin hữu ích nào. Chẳng lẽ nơi đó quá nhỏ, không ai biết đến?
Chớp mắt đã đến trưa ngày thứ hai, Cừu Ương và Vạn Bảo Bảo ngồi nghỉ ở một quán trà ven đường. Vạn Bảo Bảo vừa uống trà vừa nghĩ. Ngày mai đã gần đến nơi, lẽ nào họ cứ thế đi thẳng vào làng tìm người thợ săn đó?
"Hai vị đi đâu đấy?" Ông chủ quán trà cầm quạt mo, thong dong phe phẩy.
Vạn Bảo Bảo cười: "Chỉ là đi ngang qua thôi. Thưa ông, nếu chúng cháu đi theo hướng này, tối nay có chỗ nào để ở không ạ?"
Ông chủ nhìn theo hướng tay Vạn Bảo Bảo chỉ: "Đi về phía trước là các thôn mang tên có chữ 'Hồng': thôn Hồng Sơn, thôn Hồng Phong, thôn Hồng Diệp, và thôn Hồng Thụ. Hai vị đi nhanh thì tối nay đến thôn Hồng Sơn, đi chậm thì đến thôn Hồng Thụ."
Vạn Bảo Bảo: "Các thôn có xa nhau không ạ? Chúng cháu muốn đi nhanh một chút, đến nơi sớm, nhưng lại sợ đường quá xa, tối không kịp đến thôn tiếp theo."
Ông chủ quạt quạt, tặc lưỡi: "Cũng không xa lắm. Có điều, thôn Hồng Phong đã trở thành một làng ch/ết rồi. Hai vị có đi đến đó, tối cũng không có nhà nào ở đâu."
Vạn Bảo Bảo: "Làng ch/ết?"
Ông chủ dùng quạt đuổi ruồi: "Đúng vậy, không có người ở nữa. Có vài ngôi nhà còn s/ập rồi cơ."
"Tại sao không có người ở ạ? Bị thiên tai gì sao?"
Ông chủ nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng. Hôm nay Vạn Bảo Bảo không đeo kiếm, mặc chiếc nhu quần màu vàng nhạt, trông như một cô gái bình thường. Ông lại nhìn Cừu Ương đang uống trà ở đầu kia:
"Hai phu thê trẻ, cố gắng đừng đi vào đường đến thôn Hồng Phong và thôn Hồng Diệp. Hai nơi này có gì đó kỳ lạ. Hai vị mà đến đó, sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh con cái!"
Mắt Vạn Bảo Bảo sáng lên. Xem kìa, NPC với kinh nghiệm sống phong phú đã xuất hiện rồi!
Bỏ qua việc ông chủ gán ghép sai, Vạn Bảo Bảo giả vờ ngạc nhiên: "Ông ơi, ông đừng dọa cháu. Sao lại ảnh hưởng đến vận mệnh con cái ạ?"
Ông chủ nghĩ Vạn Bảo Bảo không tin lời mình, hạ cả quạt xuống, nghiêm túc nói:
"Ta không dọa đâu. Hai thôn Hồng Phong và Hồng Diệp, từ rất lâu rồi, vận mệnh con cái không thịnh. Sau này, dân làng nghĩ ra đủ mọi cách, tuy có sinh con, nhưng lại rất khó nuôi. Ngay cả con nít của lữ khách mượn nhà ở trọ qua đêm cũng khóc thét suốt đêm. Kỳ lạ lắm đúng không?"
"Linh thiêng như vậy sao? Dân bản địa thì còn hiểu, tại sao con nít của khách trọ cũng khóc?"
"Ông ơi, vậy tại sao thôn Hồng Phong lại trở thành làng c/hết?"
Ông chủ lại cầm quạt mo lên, thở dài: "Họ đi hết rồi! Có họ hàng thì chuyển đến các thôn khác, không có thì rời khỏi vùng đất này. Chứ không lẽ tuyệt tử tuyệt tôn sao?"
Vạn Bảo Bảo: "Những người chuyển đi, có thể sinh con bình thường không?"
Ông chủ đập quạt xuống bàn: "Có chứ! Mấy năm nay, ta đã thấy không ít rồi. Hơn nữa, thôn Hồng Diệp, tuy nhiều người hơn thôn Hồng Phong một chút, nhưng cũng đã đi gần hết rồi."
Vạn Bảo Bảo tỏ vẻ cảm thông: "Thật vậy sao? Vậy hai chúng cháu nhất định sẽ tránh hai thôn đó."
Nếu có thể, nàng thật sự muốn đi đường vòng! Không phải vì sợ ảnh hưởng đến con cái, mà là trực giác của Vạn Bảo Bảo mách bảo nàng rằng nơi đó thực sự có vấn đề.
Nhưng không được, vì nàng đã ký bức thư cứu viện đó.
Ra khỏi quán trà, Vạn Bảo Bảo khẽ hỏi: "Sư huynh, hôm nay chúng ta sẽ đi thẳng đến thôn Hồng Diệp sao?"
"Hay là bàn bạc kỹ lưỡng đã?"
Cừu Ương liếc nhìn nàng: "Hôm nay đi luôn."
"Không đường đột sao? Không cần họp bàn tác chiến gì à?"
Đừng nói họp bàn tác chiến, Cừu Ương thậm chí còn không cho nàng cơ hội phát biểu. Vừa khuất tầm nhìn của ông chủ, hắn đã rút thanh kiếm đá đàn hương xanh ra.
"Lên đây."
Hắn trắng trợn chê nàng chậm!
Vạn Bảo Bảo vừa đặt chân lên kiếm, Cừu Ương đã bắt đầu tăng tốc. Vừa bám vào áo choàng của Cừu Ương, Vạn Bảo Bảo vừa ngập ngừng nói:
"Sư huynh, muội nghĩ chúng ta nên quan sát bên ngoài làng một ngày. Trực tiếp xông vào, nếu thật sự có yêu qu/ỷ, chúng ta ở ngoài sáng, chúng ở trong tối, chẳng phải sẽ bị bất lợi sao?"
Cừu Ương nhướng mày: "Sư muội, ngươi nói ai ở ngoài sáng, ai ở trong tối?"
Vạn Bảo Bảo: Nàng quên mất rồi! Lỗi lớn nhất đang ở phe ta! Ai mà ngờ, một tu sĩ tuấn tú, nho nhã như vậy, lại là một yêu q/uỷ chứ!
Cừu Ương cười lạnh: "Nếu là yêu qu/ỷ, thì càng hợp ý ta."
Vạn Bảo Bảo: "Hả?"
Cừu Ương nghiêng đầu, trong con ngươi đen thẳm đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ sâu thẳm. Hắn thì thầm: "Sư muội, trước đây, ta thích ăn nhất là những con q/uỷ có yêu lực mạnh."
Khẩu vị của huynh mở rộng đến vậy sao? Hay là tầm nhìn của một phàm nhân như nàng quá nhỏ hẹp?
Đúng là câu nói 'miệng rộng ăn bốn phương'. Không trách sao khi Cừu Ương hóa q/uỷ, miệng có thể ngoác đến mang tai. Hoàn toàn là nhu c/ầu s/inh l/ý để ăn uống.
Nghe Cừu Ương nói vậy, nỗi sợ hãi của Vạn Bảo Bảo giảm đi một chút.
Vạn Bảo Bảo: "Sư huynh, ăn quái vật có vị gì ạ?" Nàng thật sự rất tò mò.
Cừu Ương ngây người trước câu hỏi của nàng, nhìn nàng một cách quái gở: "Ngươi quả nhiên kỳ lạ."
Huynh có quyền nói ta sao?
"Sư muội muốn nếm thử không?"
Vạn Bảo Bảo vội vàng lắc đầu.
Nàng sợ Cừu Ương thật sự đưa th/ịt qu/ỷ cho nàng nếm.
"Không, muội tịch cốc rồi." Nàng vẫn nhớ đĩa t/hịt b/ăm xào rau cuối cùng đã ăn. Nàng không muốn ăn th/ịt qu/ỷ vào, rồi lại nôn ra nguyên vẹn. editor: bemeobosua. Thế thì đúng là tái hiện lại chuyện ma nàng xem hồi nhỏ, đi vệ sinh, có một bàn tay q/uỷ thò ra từ dưới bồn cầu.
Vạn Bảo Bảo lại hỏi: "Sư huynh, vậy chúng ta đi thẳng vào luôn?"
Cừu Ương cười: "Đương nhiên là không. Sư muội, hôm nay sư huynh sẽ dạy ngươi một phép biến hóa."
Phép biến hóa? Giống như Tôn Ngộ Không 72 phép, hay Trư Bát Giới 36 phép? 18 phép cũng được. Nàng không kén chọn.