Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 40 (2)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:24

"Vì đã biến thành trẻ con, thì phải có một đôi mắt có thể nhìn thấu vạn vật." Vừa nói, Cừu Ương đưa ngón trỏ tay phải, chạm hai cái vào mắt Vạn Bảo Bảo.

Mắt của trẻ sơ sinh là trong sáng nhất, có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người lớn không thể thấy. Cừu Ương dùng s/át khí tạm thời mở q/uỷ nhãn cho Vạn Bảo Bảo. Trong một ngày một đêm, nàng có thể nhìn thấy tất cả mọi sinh linh.

Vạn Bảo Bảo chớp mắt, cảm thấy mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn.

Em bé oà oà hỏi: "Sư huynh, cái gì gọi là nhìn thấu vạn vật?" 

Nàng không muốn nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy đâu!

Cừu Ương cười: "Đến lúc đó, ngươi tự khắc sẽ biết."

Cừu Ương định đưa tay lên bế Vạn Bảo Bảo đang lơ lửng trên không. Hắn ướm thử mấy lần, không biết phải bắt đầu từ đâu. Sống ngần ấy năm, Cừu Ương chưa từng bế một đứa trẻ nào.

Vạn Bảo Bảo thấy "mẫu thân" Cừu Ương loay hoay mãi, ướm đi ướm lại trên người nàng, giống như khi ăn bít-tết, ướm thử xem nên c/ắt từ đâu.

"Sư huynh!" 

"Mẫu thân" Cừu Ương cau mày. Hắn dứt khoát đưa tay tóm lấy nàng từ trên không, tay trái đỡ m/ông, tay phải đỡ đầu.

Vạn Bảo Bảo không phải trẻ con thật. Bị Cừu Ương bế như vậy, nàng không khỏi đỏ mặt. 

"Mẫu thân" Cừu Ương bế đứa bé quá xa cơ thể, không giống bế con mà giống như mang chậu cây hơn. Vạn Bảo Bảo tuy cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, nhưng nàng biết tư thế của Cừu Ương có hơi m/a q/uỷ!

"Ô ô..."

Em bé đưa bàn tay bụ bẫm ra, kéo lấy vạt áo Cừu Ương.

Cừu Ương cúi đầu: "Có chuyện gì?" 

"Sư huynh, huynh có thấy không, khoảng cách giữa chúng ta đủ để bế thêm một đứa nữa đấy!" 

Vạn Bảo Bảo dùng hành động để bày tỏ tư thế nên gần gũi hơn, oà oà nói: "Sư huynh, huynh ôm muội vào n/gực đi. Bế con không có bế xa thế này đâu."

Cừu Ương nửa tin nửa ngờ đưa nàng lại gần. Vạn Bảo Bảo bắt chước tư thế của một đứa trẻ bình thường, áp khuôn mặt mềm mại của mình vào n/gực hắn. Vạn Bảo Bảo quá nhỏ, Cừu Ương dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể kết liễu mạng sống của nàng.

"Tiểu qu/ỷ mềm mại" dựa vào hắn, dường như hắn là hậu phương vững chắc nhất. Thật ra mà nói, làm trẻ con cũng có vẻ không tệ. Không cần tự đi bộ. Dựa vào vòng một của Cừu Ương (nghĩa đen là đường sự nghiệp), nhìn thẳng phía trước, lắc lư tiến về phía trước, còn thoải mái hơn cả ngồi xe ngựa. Không trách sao trẻ con đều thích mẹ bế, thật sự là không bế không biết, bế một lần rồi lại muốn bế nữa.

Cừu Ương nhìn nàng cười: "Sư muội có khả năng thích nghi mà người khác không thể sánh kịp." 

Không biết câu này của Cừu Ương là đang khen hay đang mỉa mai nàng nữa.

Em bé tay phải nắm thành nắm đ/ấm, chu miệng dễ thương, thổi một cái bong bóng.

Cừu Ương lạnh lùng: "Nuốt vào."

 Giọng điệu của hắn bình thản, ngay cả tốc độ nói cũng không nhanh hơn. Nhưng đối với Vạn Bảo Bảo, người đột nhiên bị biến thành nhỏ xíu, Cừu Ương trông như một người khổng lồ tấn công! Sự rùng rợn lập tức tăng thêm mấy bậc.

Em bé phồng má hít một hơi, nuốt ngược bong bóng vào. Nàng còn nở một nụ cười ngoan ngoãn. Mặt cọ cọ vào n/gực Cừu Ương. Mắt to nhìn lên, vẻ mặt lấy lòng.

Hạ mình, nhận sai, Vạn Bảo Bảo tinh thông mọi thứ. Cừu Ương cười lạnh, ôm Vạn Bảo Bảo đi về phía thôn Hồng Diệp.

Càng đến gần, những ngôi m/ộ trong rừng hai bên đường càng dày đặc. Không phải những ngôi mộ lớn của dòng tộc, mà là từng ngôi mộ nhỏ, không có bia đá, chỉ có một tấm gỗ đơn sơ.

 Thôn Hồng Diệp nghèo vậy sao? Hay là không chú trọng những thứ này?

Hoặc là còn một khả năng khác.

"Sư huynh." Em bé ngẩng đầu ô ô nói: "Đây đều là m/ồ của trẻ con sao?"

Cừu Ương không nhìn thẳng, mắt nhìn về phía trước: "Phải, và không phải." 

Trẻ con ch/ết non, nhiều nơi sẽ không lập m/ộ. Những ngôi m/ộ nhỏ như thế này đã là tốt rồi. Có những nơi đào một cái hố, ch/ôn xuống, coi như chưa từng có sinh mạng này.

"Cái gì gọi là 'không phải'?"

Cừu Ương: "Một số thứ trông giống trẻ con, nhưng có thể không phải trẻ con." 

Trong rừng đầy rẫy qu/ỷ khí nồng nặc. Trẻ sơ sinh ch/ết y/ểu bình thường, dù biến thành qu/ỷ, mùi cũng không nặng đến vậy. Nếu không phải có q/uỷ ở lại lâu ngày, sẽ không có mùi nồng nặc đến thế.

Vạn Bảo Bảo nghe mà mơ hồ. Cừu Ương cúi đầu nhìn nàng: "Đến đêm, ngươi tự nhiên sẽ biết."

 Chỉ khi đêm khuya, những y/êu m/a qu/ỷ q/uái mới lộ diện.

Hắn đến đây là vì tấm bia đá do Hư Thiên tiên nhân để lại. Ban đầu cứ nghĩ bức thư cứu viện ở thôn Hồng Diệp chỉ là do mấy con dã qu/ỷ tầm thường gây rối. Không ngờ, còn có chút thú vị.

Cừu Ương tay phải ôm Vạn Bảo Bảo, tay trái lấy bức thư cứu viện từ túi bách bảo ra. Khẽ rung một cái, mở thư ra, x/ác nhận lại nơi ở của người thợ săn.

Vừa vào đầu thôn, Cừu Ương đã ngửi thấy một mùi h/ôi t/hối nồng nặc.

 Không chỉ có qu/ỷ khí, mà còn có mùi x/ác ch/ết đậm đặc. editor: bemeobosua. Đúng như lời ông chủ quán trà, dân cư trong thôn không nhiều, nhưng vẫn có thể thấy lác đác những đứa trẻ và chó đất đang chơi đùa. Những đứa trẻ rụt rè nhìn người lạ từ bên ngoài đến, không dám lại gần nói chuyện.

"Mẫu thân" Cừu Ương quen thuộc nở nụ cười hiền hậu. Đứa trẻ trong tay hắn càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng. Hắn dựa theo địa chỉ trong thư, tìm đến một sân nhỏ không quá mới. Hàng rào tre, nhà đất.

Cừu Ương lắng tai nghe, biết bên trong có người. Gõ cửa quá đường đột. Cừu Ương cúi đầu, nói với Vạn Bảo Bảo: "Khóc đi." 

Cách đơn giản nhất là dùng tiếng khóc của trẻ con để dẫn họ ra.

Vạn Bảo Bảo: "..." 

"Khóc giả ư?" Dưới ánh mắt ch/ết ch/óc của Cừu Ương, Vạn Bảo Bảo đành chấp nhận. Nàng hít một hơi, mở miệng "Oa..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.