Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 20
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:03
Nét bút vừa dứt, linh quang rực rỡ!
"Cạch." Vẽ xong, ba cây bút linh đồng loạt rơi xuống đất, ngoan ngoãn nằm yên trên giá bút bằng ngọc xanh.
Tuân Diệu Lăng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mắt Thương Hữu Kỳ lóe lên tia sáng kỳ lạ, đầu ngón tay khẽ móc một cái, ba lá bùa liền bay vào tay hắn. Hắn tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết nhỏ, cười nói: "Linh phù có hiệu lực, không hề có sai sót nào."
"..."
Sau một thoáng tĩnh lặng ngắn ngủi, các đệ t.ử mới như bừng tỉnh từ trong mộng, phát ra từng trận trầm trồ kinh ngạc:
"Không phải yêu cầu chỉ cần vẽ liền một nét là được sao? Vị Tuân sư thúc này sao lại vẽ ba lá bùa cùng một lúc thế kia?"
"Dùng thần thức điều khiển bút... Chiêu này đẹp mắt thật đấy! Đừng nói nàng hiện tại mới chỉ là Luyện Khí kỳ, ta thấy khối đệ t.ử Trúc Cơ kỳ cũng chẳng làm được đến trình độ này đâu!"
"Đúng thế. Dù sao cũng là Thiên linh căn, thân truyền của ngọn Pháp Nghi, kiểu gì cũng phải có chỗ hơn người chứ. Ngươi tưởng Tạ chân nhân nhắm mắt chọn bừa đồ đệ chắc?"
Sự kinh ngạc trên mặt Triệu Tố Nghê cũng không giấu được. Nàng thay đổi hẳn vẻ mặt lãnh đạm ban nãy, nhìn Tuân Diệu Lăng từ trên xuống dưới đ.á.n.h giá lại một lần nữa: "Tuân sư muội, muội thật sự chưa từng tu tập phù đạo sao?"
Tuân Diệu Lăng đáp: "Sư tỷ, tuy rằng muội chưa tu qua phù đạo, nhưng muội đã học qua trận pháp."
"Tụ Linh Phù, Trệ Không Phù, Truyền Tống Phù. Chú văn của những loại bùa này đều có biến thể thường gặp trong trận pháp. Nếu Tuân sư muội đã hiểu rõ bất kỳ quyển trận pháp nào trong 'Âm Dương Ngũ Hành' hay 'Càn Khôn Bát Quái', thì việc vẽ được những lá bùa này cũng chẳng có gì lạ."
Trên mặt Thương Hữu Kỳ ý cười không dứt. Bản thân hắn cũng từng tu qua một chút trận pháp, biết rõ việc vẽ những trận đồ kia tiêu tốn bao nhiêu thần thức, phải trau chuốt bao nhiêu chi tiết. Muốn tác phẩm tinh tế thì phải tỉ mỉ, vẽ từng nét trận văn là chuyện đương nhiên, nhưng có những trận sư kiệt xuất vì muốn đuổi kịp thời gian lập trận nhanh chóng, chuyện "nhất tâm nhị dụng" (một lòng làm hai việc) cũng là bình thường.
"Một pháp thông thì vạn pháp cũng thông." Triệu Tố Nghê bừng tỉnh đại ngộ, "Sư tôn thường nói, ba đạo Chú, Phù, Trận liên thông với nhau, nương tựa vào nhau mà mạnh lên, hỗ trợ nhau mà thành tựu, hóa ra là như vậy..."
Nàng hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên chút áy náy nhàn nhạt, hành lễ với Tuân Diệu Lăng: "Xin lỗi Tuân sư muội, hôm nay là do ta bị vẻ bề ngoài che mắt."
Tuân Diệu Lăng mỉm cười đáp lễ: "Sư tỷ khách khí rồi."
Trận tranh chấp được hóa giải êm đẹp, Tuân Diệu Lăng thuận lợi lấy được ngọc bài vào lớp.
Nàng vừa định bước vào sân, liền thấy Thương Hữu Kỳ rất tự nhiên sáp lại gần: "Sư muội à, ngày thường muội có hứng thú làm chút buôn bán nhỏ không? Ví dụ như bán linh phù chẳng hạn." Tuân Diệu Lăng có tuyệt kỹ này, một người chấp ba người thường ấy chứ.
Tuân Diệu Lăng: "Thương sư huynh, huynh đường đường là đệ t.ử thân truyền mà còn thiếu linh thạch sao?"
Thương Hữu Kỳ lộ ra vẻ mặt hơi khó xử: "Sư muội à, muội có điều không biết. Phù tu chúng ta năng lực tự vệ hơi kém, ra ngoài toàn dựa vào linh phù trên người để chống đỡ. Nếu muốn luyện chế thêm mấy món phù bảo phòng thân, thì linh thạch cứ như nước chảy trôi tuột đi mất..." Nói đoạn, trên mặt hắn hiện ra nụ cười ẩn ý, "Huống chi, ai lại đi chê tiền bao giờ?"
Cũng phải.
Tuân Diệu Lăng cũng không từ chối thẳng thừng: "Đợi sau này muội rảnh rỗi đã nhé. Mà này các sư huynh, ngày thường vẽ bùa kiếm chác thế nào?"
"Đan tu và Phù tu ở giới Tu chân này luôn là những người kiếm được nhiều nhất." Thương Hữu Kỳ thẳng thắn nói, "Thực ra Khí tu bên ngọn Nguy Nguyệt rèn kiếm cũng tạm ổn."
Tuân Diệu Lăng nhanh miệng hỏi: "Vậy còn Trận tu thì sao?"
"Trận tu cũng không tồi. Nhưng loại bán được giá tốt thường là pháp trận phòng hộ. Dù là tiểu trận mang theo bên người hay đại trận cần trận sư đích thân đến nơi bố trí, nhu cầu trên thị trường đều chủ yếu là phòng ngự ngoại địch. Sư muội nếu có ý định kiếm chút tiền tiêu vặt thì có thể bỏ công nghiên cứu mảng này xem sao." Thương Hữu Kỳ nói.
Tuân Diệu Lăng đã hỏi xong những điều muốn biết: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Cũng may, tuy rằng sư phụ nàng không quản việc đời, nhưng khoản linh thạch thì lo đủ, ít nhất không cần cái "mầm non độc đinh" là nàng phải ra ngoài làm thuê kiếm sống.
Túi trữ vật đầy ắp linh thạch chính là cảm giác an toàn tuyệt đối a!
Cảm tạ sư phụ, cảm tạ sư tổ, cảm tạ sư bá!
Tuân Diệu Lăng dựa theo ngọc bài tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi bên cạnh nàng là một đệ t.ử Trúc Cơ kỳ đến từ ngọn núi khác.
Vị đệ t.ử này bày biện từng món vật liệu chế tạo bùa chú đã chuẩn bị sẵn ra bàn, nhìn vào cái bàn với vẻ hài lòng, trông có vẻ định liệu trước mọi việc. Tiếp theo, hắn lại mò mẫm trong túi trữ vật lấy ra hai lọ sứ trắng, đặt ngay ngắn ở góc trên bên phải.
Tuân Diệu Lăng quay đầu nhìn quanh, thấy không ít người xung quanh cũng có sự chuẩn bị y hệt như vậy.
Nàng có chút tò mò, hỏi người ngồi cạnh: "Xin hỏi cái chai này đựng gì thế?"
"Bổ Thần Đan." Đối phương trả lời không chút do dự, "Nghe tin Thuần Nhất tôn giả sắp mở lớp giảng bài, Bổ Thần Đan ở Bách Dược Phường bán sạch sành sanh, ta vất vả lắm mới cướp được mấy lọ đấy."
Bổ Thần Đan, thần d.ư.ợ.c cần thiết cho Trận tu và Phù tu khi đi xa hay làm việc ở nhà. Vừa có thể hồi phục thần thức, vừa giảm bớt mệt mỏi, giúp đầu óc tỉnh táo. Còn Bách Dược Phường là cửa hiệu do các đan tu ngọn Đào Nhiên kinh doanh, từ đan d.ư.ợ.c tầm thường đến linh đan tiên phẩm đều có thể mua được ở đó.
Tuân Diệu Lăng: "Khoa trương đến thế sao? Đến cả Bổ Thần Đan cũng phải dự trữ?" Có đến mức phải c.ắ.n t.h.u.ố.c từng lọ thế không?
"Ngươi chắc là lần đầu đến nghe trưởng lão ngọn Thừa Thiên giảng bài nhỉ." Đối phương cảm thán, "Mấy năm trước ta đã từng đến, cho nên lần này lớn thì gối chăn đệm, nhỏ thì dụng cụ rửa mặt, ngoài ra còn cả đống Bổ Thần Đan, tất cả đều tự mình chuẩn bị sẵn sàng."
