Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 29:-----

Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:04

Ngày hôm sau, Khương Tiện Ngư đến ngọn Pháp Nghi điểm danh.

Gió núi gào thét cuốn theo từng đợt tuyết mịn bay lả tả dưới bầu trời xám chì, rồi đậu lại trên những tảng đá và cành cây khô, phủ lên vách núi thê lương một lớp áo tuyết mỏng. Đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, các ngọn núi khác ẩn hiện sau màn sương mù mờ ảo, tựa như một bức tranh thủy mặc đìu hiu.

Hai người đối kiếm trên đỉnh núi, chẳng ai nhường ai. Tay áo Khương Tiện Ngư tung bay, trường kiếm vừa xuất, một chiêu hóa thành ngàn vạn đường kiếm. Linh lực của Tuân Diệu Lăng phập phồng theo kiếm ý, kiếm ý lạnh lẽo như gió bão sấm sét giáng xuống, đ.á.n.h tuyết bay tán loạn.

Còn Tạ Chước hôm nay cũng hiếm khi không ngủ nướng, mà ngồi dưới gốc tùng cách đó không xa, dùng nước tuyết pha trà. Hắn nằm trên ghế tựa, thảnh thơi đung đưa, ấm nước trên lò reo ùng ục.

Tạ Chước nhìn hai vãn bối so chiêu, suy nghĩ dần lan man, không khỏi tự hỏi: Đồ đệ của hắn không phải là Pháp tu sao?

Từ bao giờ lại trở nên giống Kiếm tu thế này, vừa bạo lực lại vừa thích đ.á.n.h trực diện?

Chỉ nghe "ầm" một tiếng, kiếm quang chói mắt như sao chổi xẹt qua, không khí xung quanh ngưng trệ trong chốc lát rồi phát ra tiếng rít chói tai — Tuân Diệu Lăng c.h.é.m ra một kiếm, ngọn núi đá cứng rắn bỗng trở nên yếu ớt như thạch cao, bị gọt phăng mất phần đỉnh một cách gọn gàng.

Đất đá sụp đổ rơi xuống rào rào như mưa rào, bụi mù tung bay tứ phía, phủ đầy đầu đầy mặt Tạ Chước.

Tạ Chước: "..."

Hắn giật giật khóe miệng, cổ tay hơi dùng lực, chiếc quạt từ ống tay áo trượt xuống lòng bàn tay. Chỉ thấy hắn lặng lẽ mở quạt, mặt quạt nền đen thếp vàng hiện ra muôn vàn pháp tượng, sau đó cổ tay khẽ nâng, trong nháy mắt triển khai một trận bàn khổng lồ!

Vô số phù văn huyền diệu xoay tròn chậm rãi theo trận bàn, sao trời chuyển động, hào quang rực rỡ.

Hai bóng người đang đ.á.n.h nhau hăng say trên không trung lập tức bị định thân.

"Đồng môn luận bàn, điểm đến là dừng." Tạ Chước chắp tay sau lưng đứng dậy, trước khi mở miệng đã lén bấm pháp quyết làm sạch tóc tai và quần áo, "Các ngươi tém tém lại chút đi, đừng có dỡ luôn cái ngọn Pháp Nghi của ta."

Một lát sau, Tạ Chước phất quạt thu hồi pháp trận, hai người vốn bị đông cứng giữa không trung từ từ đáp xuống đất.

"Sắp tới là đại hội tỷ thí tông môn rồi, các ngươi muốn so tài thì ra Diễn Võ Trường mà đ.á.n.h cho đã, ở đó sân bãi rộng rãi lại bền chắc, cũng chẳng có ai tùy tiện hô dừng." Tạ Chước chỉ tay vào hư không, vuốt phẳng mấy lọn tóc rối bù trên đỉnh đầu Tuân Diệu Lăng, nói, "Con trước đây chưa từng tham gia đại hội nội môn, có thể không rõ lắm, xưa nay Quy Tàng tông chúng ta có một chế độ gọi là 'thủ quan' (giữ ải)..."

"Đệ t.ử nội môn trấn giữ ải, đệ t.ử ngoại môn nếu đ.á.n.h thắng thì có thể tiến vào nội môn."

Con đường thăng tiến từ ngoại môn lên nội môn không chỉ có một. Phổ biến nhất là thi thố đàng hoàng, may mắn nhất là được các trưởng lão nhìn trúng rồi đề bạt. Còn đ.á.n.h bại đệ t.ử thủ quan trong đại hội tông môn cũng là một cách, nhưng độ khó cực cao, người qua được đếm trên đầu ngón tay.

Tuân Diệu Lăng tò mò hỏi: "Vậy đệ t.ử thân truyền thì sao ạ? Cũng phải giữ ải sao?"

"Đệ t.ử thân truyền không có quy định phải giữ ải, nhưng mỗi người các con đều là bia ngắm sống." Tạ Chước nói, "Sẽ có rất nhiều nhân tài kiệt xuất trong nội môn muốn khiêu chiến thân truyền. Tuy nhiên, từ khi Quy Tàng tông khai tông lập phái đến nay, hiếm có thân truyền nào thất bại trong tỷ thí."

"Còn về phần thưởng khi đ.á.n.h bại thân truyền... Nếu đệ t.ử đó thực sự ưu tú, cũng có thể được trực tiếp thu nhận làm thân truyền."

Từ ngoại môn lên nội môn là thăng cấp theo đường thẳng đơn giản, nhưng từ nội môn lên thân truyền thì phần nhiều phải xem duyên mắt của các trưởng lão.

Mười ngày sau, đại hội tỷ thí tông môn diễn ra đúng hạn.

Diễn Võ Trường nằm ở ngọn Tán Hoa. Sân đấu cực kỳ rộng lớn, đủ sức chứa hàng nghìn người tụ tập cùng lúc, trung tâm là một đài tỷ võ hình tròn khổng lồ, bốn phía thiết lập đài cao cho người xem. Các ngọn núi treo cờ hiệu với hình dáng khác nhau tại khu vực của mình, các đệ t.ử tham gia thi đấu đều mặc đồng phục thống nhất, trông vô cùng hoành tráng.

Tuân Diệu Lăng cũng thay y phục của tông môn. Một bộ áo bào trắng thuần khiết như ánh trăng, trên tay áo rộng thêu hình chòm sao Bắc Đẩu bằng chỉ vàng giữa dòng tím, mỗi cử động vạt áo bay bay, toát lên vẻ đẹp thần bí thoát tục.

Đẹp thì có đẹp, nhưng hoạt động không tiện lắm.

Cũng may nàng chỉ ra mặt làm cảnh, lộ diện trong nghi thức khai mạc một chút, sau đó chẳng còn việc gì của nàng nữa, cứ thế lặng lẽ chuồn đi là xong. Nhưng Tạ Chước với tư cách là chủ nhân ngọn Pháp Nghi, cả quá trình đều bị ghim chặt trên hàng ghế khán giả cao nhất, không thể nhúc nhích.

Tuân Diệu Lăng nhỏ vài giọt nước mắt đồng cảm giả tạo cho sư phụ nhà mình, sau đó tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, móc một nắm hạt dưa từ pháp khí trữ vật ra, thong thả cắn.

Hạt dưa này là do Lâm sư huynh tự tay rang trước khi bế quan đấy.

Thơm thật.

"Tuân sư muội, muội ở đây à!"

Tuân Diệu Lăng nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy Ngụy Vân Di một thân hồng y rực rỡ đang đi thẳng về phía mình, kèm theo đó là tiếng ngọc bội va vào nhau leng keng vui tai.

Ngụy Vân Di vừa ngồi xuống cạnh Tuân Diệu Lăng liền lấy từ pháp khí trữ vật ra một quả cầu kim loại khắc hoa văn kỳ lân.

Nàng ném quả cầu xuống đất, trong chớp mắt, một con kỳ lân vàng sống động như thật nhảy ra. Con kỳ lân nhẹ nhàng đi một vòng tại chỗ, sau đó bốn chân quỳ xuống, tạo tư thế quay đầu nhìn lại, cuối cùng biến thành một cái bàn đặt đồ tinh xảo.

Ngụy Vân Di tiếp tục bày đồ ra: Hai bộ ly tách, một hộp bát bảo đựng đầy mứt quả và điểm tâm, cùng một bình rượu hoa hồng thoang thoảng hương thơm và sắc hồng nhạt.

Tuân Diệu Lăng cũng lấy chỗ hạt dưa quý giá của mình ra, đổ một ít vào đĩa, đẩy về phía trước: "Ngụy sư tỷ, sao tỷ cũng đến đây thế?"

"Chuyện tỷ thí tông môn có ba sư huynh sư tỷ của ta chống đỡ phía trước rồi. Sư phụ thấy ta chán quá nên bảo ta chỗ nào mát mẻ thì ra đó mà chơi." Ngụy Vân Di vừa nói vừa lấy ra một chiếc Gương Khuy Thế, mặt gương chia làm nhiều khu vực, lần lượt chiếu cảnh thi đấu của các ngọn núi.

Ngọn Đào Nhiên đang thi luyện đan, một hàng chín đệ t.ử ngồi bên chín lò luyện đan, lửa trong lò nhảy múa, khói nhẹ lượn lờ bay lên.

Đám Khí tu của ngọn Nguy Nguyệt thì cởi trần trùng trục đốt lò, vung búa tạ, tiếng leng keng chát chúa vang lên, tia lửa b.ắ.n tứ tung, khán giả xem mà toát cả mồ hôi hột.

Ngọn Thừa Thiên và ngọn Pháp Nghi động tĩnh được coi là nhỏ nhất, thậm chí phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng trên hội trường lại lóe lên vài luồng linh quang chói mắt, kích thích đám đông vây xem ồ lên kinh ngạc.

Thú vị nhất là thi đấu của ngọn Chân Linh, chẳng khác nào đại chiến Pokémon phiên bản tu tiên. Từng đệ t.ử chỉ huy linh thú của mình quấn lấy đối thủ, có con lấy yếu thắng mạnh dù chênh lệch hình thể rõ rệt, có con lại cùng chủ nhân phối hợp tung ra những đòn liên hoàn hoa mắt, khiến khán giả nhìn không kịp chớp mắt, cao trào liên tục.

Tuân Diệu Lăng vừa xem vừa nhón một miếng mứt mơ từ trong hộp. Điểm tâm trong hộp này mỗi loại số lượng không nhiều nhưng món nào cũng tinh xảo. Miếng mứt mơ vàng ươm, bên ngoài phủ một lớp đường phấn mỏng, c.ắ.n một miếng vừa mềm dẻo lại chua ngọt vừa miệng, hương quả lan tỏa khắp khoang miệng.

"... Ấy, tên nhóc kia lại thắng rồi kìa." Ngụy Vân Di đang c.ắ.n hạt dưa bên cạnh bỗng thốt lên đầy ngạc nhiên.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.