Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 35:-----
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:05
Dòng chữ trên giao diện hệ thống không biết đã thay đổi từ lúc nào.
Nhiệm vụ dòng thứ hai đã biến thành:
"Nhiệm vụ thưởng thêm: Đánh bại đệ t.ử thân truyền Tuân Diệu Lăng, danh chấn Quy Tàng tông, và được một vị trưởng lão thu làm đệ t.ử thân truyền ngay tại chỗ. (Phần thưởng: Một viên Trúc Cơ Đan Tiên phẩm. Chú thích: Ngài đang tấn công NHÂN VẬT NGUY HIỂM. Để đảm bảo an toàn cho ký chủ, vui lòng cân nhắc kỹ trước khi hành động.)"
Dòng chữ vốn chỉ màu đỏ tươi giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm đậm đặc, chính xác mà nói là đỏ đến mức hóa đen, lại còn nhấp nháy liên hồi.
Nếu trên đời này có Sổ Sinh Tử, có lẽ mực dùng để viết tên trên đó cũng là màu này.
Lâm Nghiêu hối hận xanh ruột.
Hắn đã chọn cho mình cái đối thủ quái quỷ gì thế này!
Đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác hối hận mãnh liệt đến thế... Trong khoảnh khắc, hắn như quay trở về cái đêm cha mẹ vừa mới qua đời, thúc phụ đuổi hắn ra khỏi nhà; quay trở về cái ngày đường đệ cướp mất Lệnh Phi Tiên và nghiền nát nó thành bột mịn.
Chẳng lẽ hắn dốc hết tâm huyết, hao phí hơn hai ngàn ngày đêm suốt sáu năm ròng rã, cuối cùng vẫn chỉ giậm chân tại chỗ, mãi mãi làm một kẻ nhu nhược bị nỗi sợ hãi chi phối sao?
... Hệ thống Thiên mệnh thì đã sao, thân truyền Thiên linh căn thì thế nào? Hắn từng bước tu luyện đến ngày hôm nay, dựa vào không chỉ là sự tiên tri của hệ thống, mà còn dựa vào bầu nhiệt huyết điên cuồng "không điên không thể sống" của chính mình!
Đã đi đến bước này, lại thêm phần thưởng nhiệm vụ biến thành Trúc Cơ Đan Tiên phẩm... Cho dù có c.h.ế.t, hắn cũng phải liều một phen!
Chỉ thấy hai mắt Lâm Nghiêu đỏ ngầu, đ.ấ.m một quyền xuống đất, linh lực như nước lũ vỡ đê cuồn cuộn trào ra.
Vô số phiến lá xanh lục bất ngờ đập vào mắt, trong nháy mắt, dường như vô tận lá xanh từ khắp các hướng ập tới. Lâm Nghiêu khẽ phất tay, dây leo lập tức vươn cao, vô số lá cây trút xuống như mưa rào!
Hơn nữa những chiếc lá đó không hề yếu ớt như tưởng tượng, khi xẹt qua không khí sắc bén tựa như lưỡi dao, ẩn chứa tiếng kim loại va chạm!
Chiêu này của hắn khiến các đệ t.ử ngọn Thừa Thiên ồ lên kinh ngạc.
"Đây là pháp thuật thuộc tính gì vậy? Mộc... hay là Kim?"
"Điều khiển nhiều lưỡi d.a.o như vậy tùy ý di chuyển? Hắn không sợ tự cắt vào người mình à?"
Lại thấy thế công của Tuân Diệu Lăng khựng lại, ra chiêu không còn sắc bén như trước. Nàng bắt ấn niệm pháp quyết, ống tay áo như mây trôi tản ra, lưu quang màu vàng kim rực rỡ ẩn hiện bên trong —
Giây tiếp theo, vô số đường nét đứt quãng được tạo thành từ linh lực màu vàng xuyên qua cơ thể Lâm Nghiêu, tuy không gây cho hắn chút thương tổn nào, nhưng lại dệt thành một tấm lưới trận pháp khổng lồ bao vây lấy hắn.
Lâm Nghiêu dần dần phát hiện, mọi thứ xung quanh đều trở nên chậm chạp.
Kiếm chiêu hắn c.h.é.m ra, những chiếc lá bay lượn quanh người hắn, thậm chí cả hạt bụi bị kiếm ý của hắn cuốn lên không trung, tất cả sự vật đều ngưng trệ trong quỹ đạo đã định, động mà như không động.
Không, hắn thực sự đang chuyển động.
Chỉ là quá chậm.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi cảm giác huyền diệu này là Tuân Diệu Lăng. Giây tiếp theo, tiếng sấm gió mênh mang lại vang lên bên tai. Tuân Diệu Lăng huy kiếm cuốn lên một cơn lốc xoáy màu trắng, cuốn phăng toàn bộ những chiếc lá sắc bén kia vào trong, ném xuống đài, cắm phập phập xuống đất, dọa khán giả hàng đầu vội vàng lùi lại phía sau.
Một vị trưởng lão truyền công của ngọn Vô Ưu đập bàn, hét lên: "Con bé dùng trận pháp!"
Một trưởng lão khác bên cạnh đáp: "Ngươi kích động cái gì? Con bé dùng trận pháp thì có gì lạ? Người ta là Trận tu mà! Không thể vì con bé dùng kiếm giỏi mà mặc định nó là Kiếm tu được!"
Không ít người lộ ra vẻ mặt hoang mang vi diệu.
"Nhưng mà... con bé với Lâm Nghiêu... cái này..."
"Lâm Nghiêu vừa dùng là kiếm chiêu gì thế? À không, cái đó có tính là kiếm chiêu không? Là Ngũ Hành Linh Thuật à?"
Dường như từ lúc đó trở đi, chiêu thức tấn công của Lâm Nghiêu trở nên đa dạng hơn hẳn.
Nào là lấy nước làm lao tù, lấy sương làm lưỡi dao, lấy rồng lửa trói buộc, lấy địa chấn giam cầm... Khán giả đi từ hưng phấn đến c.h.ế.t lặng.
Thuần Nhất tôn giả ngồi trên đài cao, nhìn linh quang đủ màu sắc nhấp nháy trên tay Lâm Nghiêu, khẽ nhướng mày: "Ngũ Hành Linh Căn?"
Từ Vũ tôn giả mỉm cười nói: "Kể cũng hiếm thấy đấy." Nói rồi bà nhìn sang các vị Phong chủ khác, "Trong chư vị có ai muốn nhận đồ đệ không?"
Thuần Nhất tôn giả hừ lạnh một tiếng: "Một tên Kiếm tu, đến Thừa Thiên Phong của ta làm gì, trông cửa à?"
Chủ nhân Chân Linh Phong là một bà lão trông có vẻ hiền từ. Bà hơi chần chừ, dường như có chút động lòng, nhưng cuối cùng lắc đầu: "Sát khí trên người đứa nhỏ này quá nặng, không có duyên với Chân Linh Phong ta."
Từ Vũ tôn giả chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên người một tu sĩ tóc trắng.
"Vậy còn đệ, Thức Diêm, ý đệ thế nào?"
Tư Linh tôn giả của Nguy Nguyệt Phong, Tống Thức Diêm — mái tóc trắng của hắn mang một sắc trắng nhợt nhạt, khuôn mặt gầy gò thanh tú, tựa như cành mai khô trong tuyết họa trên tranh, toát lên khí chất cao ngạo và cô độc. Nhưng hắn lại sở hữu đôi mắt màu xanh nhạt trong veo như hồ nước sâu có thể nhìn thấy đáy, khi nhìn người khác luôn mang vẻ bề trên, xét nét và lạnh lùng.
" Nguy Nguyệt Phong của ta thêm hắn không nhiều, thiếu hắn không ít."
Nếu đối phương chủ động thỉnh giáo thì còn được... Chứ bảo hắn chủ động đi nhận đồ đệ ư? Tên nhóc này chưa đủ tư cách.
Huống chi muốn làm Khí tu vốn dĩ đã có ngưỡng cửa, phải thông minh một chút mới được. Dù sao Tư Linh tôn giả cũng chưa nhìn ra Lâm Nghiêu thông minh ở chỗ nào.
Tạ Chước cười cười: "Nhị sư tỷ, tỷ hỏi một vòng rồi, sao không dứt khoát thu hắn vào Đào Nhiên Phong luôn đi?"
Từ Vũ tôn giả lại lộ vẻ khó xử: "Thực ra ta cũng có ý đó, Ngũ Hành Linh Căn là tay hảo thủ trong việc luyện đan. Nhưng chuyện của Tu Bạch trước kia đệ cũng biết rồi đấy, ta chỉ sợ đi vào vết xe đổ thôi."
Lâm Tu Bạch lúc đầu cũng bái nhập Đào Nhiên Phong, sau đó phát hiện mình thích tu kiếm hơn, nhưng Tần Thái Sơ không dạy được, cuối cùng đành phải chạy vạy học kiếm giữa Chưởng môn và Phi Quang tôn giả.
Giờ lại thêm một Lâm Nghiêu, lại cố tình là Kiếm tu nốt.
Tạ Chước lại ung dung nói: "Tỷ không hỏi thử hắn, sao biết hắn có nguyện ý hay không? Tỷ xem hắn bị A Lăng dồn vào đường cùng rồi mà cứ ném từng cái thuật pháp ngũ hành ra, có khi hắn cũng chẳng quan tâm tu kiếm hay không đâu."
Vừa dứt lời, mọi người lại quay sang nhìn lên lôi đài —
Bọn họ thế mà vẫn chưa đ.á.n.h xong.
Không biết tại sao, rõ ràng chiêu thức Lâm Nghiêu tung ra đều rất ngầu, nhưng hiệu ứng có ngầu đến mấy mà không có tác dụng thực tế thì cũng vứt. Mỗi khi Tuân Diệu Lăng nhẹ nhàng hóa giải những thuật pháp đó, khán giả lại cảm thấy Lâm Nghiêu đúng là sấm to mưa nhỏ...
Hắn thật sự không cân nhắc việc nhận thua luôn sao? Sao mà cố chấp thế không biết?
