Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 38
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:05
"Được rồi, sư phụ thật sự không sao mà, bèo nhất cũng sống thêm được một hai trăm năm nữa, đủ để nhìn con tu đến Hóa Thần đấy... Vui không nào?"
Tuân Diệu Lăng đứng trong bóng đêm, đầu cúi thấp, hai tay từ từ siết chặt bên người.
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, trong giọng nói ẩn chứa sự bình tĩnh đến lạ thường.
Nàng gằn từng chữ một: "Con, không, vui."
Nói xong, nàng xách thanh kiếm trên bàn đá lên, hùng hổ bỏ đi.
Tạ Chước: "..."
Cơn say chếnh choáng ban nãy tức thì tỉnh hơn một nửa.
Tiểu đồ đệ này của hắn trời sinh đã chín chắn sớm, tính cách lại hiền hòa, có thể nói bao năm qua chưa từng nổi giận trước mặt hắn, giờ đột nhiên thấy nàng giận dỗi trông cũng thú vị phết...
Giống như con mèo con xưa nay chỉ biết làm nũng dụi đầu, bỗng nhiên học được cách nhe răng và tát người ta một cái.
Vì sự liên tưởng vô cớ này, khóe miệng Tạ Chước không kìm được khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười ấy cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Hắn ngồi tại chỗ rất lâu, muốn nâng chén uống tiếp, nhưng lại cảm thấy chẳng còn hứng thú gì nữa.
Ngày hôm sau, hắn đến Đào Nhiên Phong tìm Tần Thái Sơ.
Tần Thái Sơ đang ngồi thiền, mắt chăm chú nhìn lò luyện đan đang rực lửa trước mặt. Ngọn lửa màu xanh thuần khiết trong lò dần dần thu lại, từng làn khói tím tỏa ra từ miệng lò, mang theo mùi hương kỳ lạ. Ánh sáng trong lò luân chuyển, kèm theo tiếng "tách" thanh thúy, nắp lò tự động mở ra, một viên đan d.ư.ợ.c từ từ bay lên.
Viên đan d.ư.ợ.c này toàn thân trong suốt, tròn trịa như ngọc châu, linh khí bao quanh nồng đậm đến mức ngưng kết thành những đốm sáng nhỏ li ti, tựa như bụi sao bay quanh lò luyện đan.
Tạ Chước: "Trúc Cơ Đan Tiên phẩm?" Nhưng sao hắn nhớ Trúc Cơ Đan Tiên phẩm đâu có màu này nhỉ?
"Đúng vậy." Tần Thái Sơ phất tay, thu viên đan d.ư.ợ.c vào bình sứ, đưa cho Tạ Chước, "Nhưng ta đã cải tiến phương t.h.u.ố.c dành riêng cho Diệu Lăng. Viên đan này ngoài tác dụng ngưng tụ tu vi, còn có thể giúp con bé bảo vệ kinh mạch ngũ tạng."
Hai người đang nói chuyện thì bầu trời phía trên một động phủ nào đó bên ngoài bỗng nhiên tối sầm lại, hình thành một đám mây kiếp (kiếp vân) dày đặc.
Tạ Chước nhìn ra ngoài: "Ai sắp Trúc Cơ thế kia?"
Tần Thái Sơ cười nói: "Là đệ t.ử ta vừa mới nhận."
Trong một hang động nào đó ở ngọn Đào Nhiên, Lâm Nghiêu quệt vết m.á.u bên khóe miệng, không ngừng vận chuyển "Ngũ Hành Quyết", đan điền trướng đau, điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh.
Khi tu vi của hắn liên tục tăng lên, lôi vân trên bầu trời cũng trở nên hung mãnh hơn.
Trong cơn hoảng hốt, trước mắt Lâm Nghiêu hiện lên khuôn mặt tái nhợt nhuốm m.á.u của cha mẹ, nhớ tới bộ mặt tiểu nhân đắc chí đáng ghét của thúc thúc và đường đệ... Tâm thần hắn rối loạn, n.g.ự.c như bị búa tạ giáng mạnh, quay đầu phun ra một ngụm m.á.u tươi.
[Ký chủ sát tâm quá nặng, d.ụ.c niệm sinh sôi, Trúc Cơ thất bại.]
... Là tâm ma!
Lâm Nghiêu ôm ngực, hai mắt đỏ ngầu, thanh kiếm bên cạnh cũng trong nháy mắt tỏa ra huyết sát khí nhàn nhạt.
Hắn liếc nhìn dòng chữ trên giao diện hệ thống, c.ắ.n răng mò mẫm trong túi trữ vật lấy ra lọ Trúc Cơ Đan mà Từ Vũ tôn giả ban cho, đổ ra một viên nuốt chửng.
Ầm! Từng đạo lôi đình màu bạc từ trên trời giáng xuống, đau đớn kịch liệt ập đến, Lâm Nghiêu chỉ biết c.ắ.n răng chịu đựng, mặc kệ linh khí bành trướng không ngừng đả thông kinh mạch.
"Thiên địa sơ khai, hỗn độn một hơi, âm dương phân chia, ngũ hành diễn sinh..."
Thiên lôi giáng xuống người, vạn vật tĩnh lặng, Lâm Nghiêu không ngừng niệm tụng công pháp ngũ hành, thế mà lại lĩnh ngộ được vài phần ý tứ sâu xa mà trước đây chưa từng phát hiện ra.
Ngũ hành luân chuyển, sinh sôi không ngừng.
Lâm Nghiêu vận công bất kể ngày đêm, không biết qua bao lâu, khi hắn mở mắt ra, tiếng sấm xung quanh đã dứt. Chỉ thấy cửa động lóe lên một tia hồng quang, thiếu niên đạp kiếm bay ra, áo đen phần phật, tóc đen như mây, tiêu sái phóng khoáng, sảng khoái vô cùng!
"Sư tôn, con thành công..."
Hai chữ "Trúc Cơ" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đồng t.ử Lâm Nghiêu co rút lại, không thể tin nổi nhìn ra ngoài động phủ.
Chỉ thấy bầu trời vốn trong xanh giờ đây tối sầm lại, mây đen tầng tầng lớp lớp, lôi vân cuồn cuộn, những con rắn điện màu bạc xuyên qua trong đó, tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Lâm Nghiêu đứng ngẩn ra một lúc, tùy tiện túm lấy một đệ t.ử đi ngang qua, hỏi: "Tình huống gì thế này? Đại sư huynh sắp đột phá Nguyên Anh à?"
Lâm Nghiêu sớm nghe nói Đào Nhiên Phong có một đại đệ t.ử thân truyền tên Lâm Tu Bạch, vì tu đến Kim Đan kỳ đại viên mãn nên đang bế quan, đến giờ hắn vẫn chưa gặp mặt lần nào.
"A, là tiểu sư thúc ạ, chúc mừng tiểu sư thúc Trúc Cơ." Vì Đào Nhiên Phong có hai thân truyền họ Lâm, để phân biệt, các đệ t.ử nội môn đều gọi Lâm Nghiêu là tiểu sư thúc, "... Nói ra chắc mọi người cũng không tin đâu, đây là Tuân sư thúc bên Pháp Nghi Phong sắp Trúc Cơ đấy ạ!"
Lâm Nghiêu: "...?"
Hắn chỉ vào bầu trời tối tăm mù mịt kia, đầu ngón tay run rẩy: "Ngươi bảo đây là lôi kiếp Trúc Cơ á?"
"Vâng ạ!" Tiểu đệ t.ử hít sâu một hơi, như tìm được chỗ xả cảm xúc, giọng điệu đầy vẻ kích động, "Ngài cũng thấy chuyện này quá sức tưởng tượng đúng không? Hiện tại mọi người trong tông môn đều đang bàn tán xôn xao, bảo là Tuân sư thúc bình thường im hơi lặng tiếng, giờ một phát kinh người. Lôi kiếp Trúc Cơ lần này của người thanh thế to lớn quá, vì ngọn núi của chúng ta và Pháp Nghi Phong gần nhau nên kiếp vân lan cả sang bên này — uy lực của kiếp vân này e là còn kinh khủng hơn cả lôi kiếp Kim Đan bình thường ấy chứ!"
Lâm Nghiêu chỉ cảm thấy đầu mình chắc là bị thiên lôi đ.á.n.h hỏng rồi, nếu không sao lại nghe thấy chuyện ly kỳ thế này được.
Rắc — một tiếng chói tai.
Một luồng lôi quang lóa mắt từ trên trời giáng xuống, đ.á.n.h thẳng xuống mặt đất. Tiếng sấm rền vang như tiếng trống trận, làm rung chuyển cả đại địa, cây cối nghiêng ngả trong gió lốc, ngay cả dãy núi nguy nga dường như cũng đang khẽ rung chuyển.
Tiểu đệ t.ử nắm chặt lá bùa tránh lôi trong tay, dù biết thiên lôi ít khả năng đ.á.n.h trúng mình, nhưng cảnh tượng đáng sợ kia vẫn khiến hắn kinh hồn bạt vía, lúc nào cũng sẵn sàng dùng bùa để tự bảo vệ mình.
"Trời ơi." Tiểu đệ t.ử thần sắc bất an, "Tuân sư thúc sẽ không bị đ.á.n.h c.h.ế.t luôn đấy chứ?"
Sắc mặt Lâm Nghiêu chuyển từ trắng sang xanh, rồi lại từ xanh sang đỏ. Một lúc sau, hắn có chút ngượng ngùng hỏi: "Lôi kiếp Trúc Cơ của ta kết thúc từ bao giờ thế? Còn bên Pháp Nghi Phong... bắt đầu từ lúc nào?"
"À, lôi kiếp Trúc Cơ của ngài kéo dài ba ngày đấy ạ, ngay trên đỉnh động phủ của ngài, cả Đào Nhiên Phong chúng ta đều thấy. Sau khi kiếp vân của tiểu sư thúc tan đi thì của Tuân sư thúc ập đến ngay." Nói đoạn, tiểu đệ t.ử lầm bầm, "May mà Phong chủ đã thiết lập pháp trận phòng hộ cho các linh điền, nếu không đám linh thực kia chắc tiêu tùng hết."
Trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Nghiêu rốt cuộc cũng c.h.ế.t hẳn.
Hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, vậy mà lần Trúc Cơ này không những không làm kinh ngạc mọi người, ngược lại một lần nữa trở thành hòn đá kê chân cho Tuân Diệu Lăng.
... Hắn thế mà ngay cả lôi kiếp Trúc Cơ cũng không hoành tráng bằng người ta!
