Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 43:-----
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:06
Yên tĩnh.
Sự yên tĩnh c.h.ế.t chóc bao trùm.
Trưởng lão chấp sự hít một hơi khí lạnh, nếp nhăn trên mặt suýt thì nứt toác ra vì kinh ngạc: "Tuân Diệu Lăng? Sao lại là con bé đó?"
Lâu Mộ Vân cũng trợn tròn mắt. Tuy nhiên nàng đối với cái tên Tuân Diệu Lăng chỉ là ngờ ngợ quen quen chứ không rõ lắm, cũng không biết nội tâm trưởng lão chấp sự đang chấn động đến mức nào. Nàng chỉ biết, thứ hạng của Diêu Tương Cố thế mà lại bị người của Quy Tàng tông đá văng xuống!
Sao lại là Quy Tàng tông nữa?
Hơn nữa thông tin ghi trên bia thần Thông Thiên cũng khiến người ta cạn lời — cái quái gì thế này, Trúc Cơ nhất trọng cảnh (tầng 1) làm sao có thể đè đầu cưỡi cổ đại viên mãn (tầng 10) được chứ?
Có đệ t.ử nói ra suy nghĩ trong lòng nàng: "Cái bia này bị hỏng rồi phải không ạ?"
"Không!" Trưởng lão chấp sự lập tức phủ quyết không chút do dự, "Bia Thông Thiên chưa bao giờ sai sót. Nếu Tuân Diệu Lăng lên được vị trí số một Nhân bảng Trúc Cơ, thì con bé đó chính là đệ nhất danh xứng với thực!"
Lâu Mộ Vân không nhịn được đứng bật dậy, khó chịu hô lên: "Trưởng lão, sao người có thể tăng chí khí người khác, diệt uy phong tông môn mình như thế được!"
"Đúng đấy ạ! Trúc Cơ nhất trọng cảnh làm sao địch lại đại viên mãn? Con thấy bia Thông Thiên chắc chắn có vấn đề!"
"Quy Tàng tông rốt cuộc giở trò gì vậy? Thật không biết xấu hổ, có ngon thì ra đây so tài cao thấp với Diêu sư thúc của chúng ta xem nào!"
"Với tạo nghệ kiếm pháp của Diêu sư thúc, nhất định sẽ đ.á.n.h cho đối phương răng rơi đầy đất!"
Trưởng lão chấp sự không phản ứng lại đám đệ t.ử nội môn đang kích động này. Ông cau mày trầm tư vài giây tại chỗ, rồi phất tay áo tuyên bố buổi học hôm nay kết thúc sớm, cho bọn họ tan học, ai về nhà nấy. Chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, ông đạp lên pháp khí bay vút ra khỏi lầu các, trong chớp mắt đã biến mất tăm.
Nhìn dáng vẻ này là đi thông báo cho các trưởng lão khác rồi.
Các đệ t.ử tuy trong lòng đầy oán giận nhưng trưởng lão đều đã đi vắng, bọn họ lại không thể tự tiện bay sang Quy Tàng tông khiêu khích, đành hậm hực giải tán.
Trưởng lão chấp sự lập tức truyền tin tức này đến các trưởng lão Thanh Lam Tông. Trong chốc lát, mấy vị trưởng lão đều nhớ lại câu chuyện của sáu năm trước.
Một bóng ma, bóng ma mang tên "Tuân Diệu Lăng", vẫn đang lởn vởn trên bầu trời Thanh Lam Tông.
Thực ra, bọn họ cũng không nghi ngờ tính chân thực của việc Tuân Diệu Lăng vừa thăng lên Trúc Cơ đã chễm chệ ngồi đầu Nhân bảng —
Bởi vì trước nàng, cũng đã có người làm được như vậy.
Đó chính là sư tổ của nàng, Đông Thần đạo quân.
Đông Thần đạo quân trước khi Trúc Cơ chỉ là một phàm nhân vô danh tiểu tốt, nhưng sau khi Trúc Cơ danh tiếng lại vang khắp Cửu Châu, bắt đầu từ việc ngài một bước lên thẳng vị trí số một Nhân bảng. Khi đó Tông chủ Quy Tàng tông cũng vì chuyện này mà đích thân hạ phàm, thu ngài làm đệ tử.
... Nhưng con bé Tuân Diệu Lăng này có phải là quá kín tiếng rồi không? Một cái Trúc Cơ mà nhịn suốt sáu năm trời? Rốt cuộc là toan tính cái gì đây?
"Cái Quy Tàng tông tà môn đó, năm nào cũng lòi ra mấy đứa quái thai, thật chịu không nổi."
"Vừa có tin đồn, lôi kiếp Trúc Cơ của Tuân Diệu Lăng uy lực cực lớn, sánh ngang với lôi kiếp Kim Đan. Thiên lôi cày nát cả cái đỉnh núi nhà họ, giờ đang phải chạy đôn chạy đáo tu sửa kia kìa."
"Chẳng phải Luyện Khí kỳ của con bé đó còn chưa xong sao? Sao đùng một cái lại Trúc Cơ rồi?"
Một vị trưởng lão râu bạc trắng trầm ngâm một lát rồi nói: "Có lẽ là do bí cảnh Bắc Hải sắp mở ra, con bé cũng muốn kịp tham gia hội lớn năm nay nên không áp chế tu vi nữa."
Bí cảnh Bắc Hải trăm năm mới mở một lần, là nơi rèn luyện tốt nhất cho tu sĩ từ Trúc Cơ đến Kim Đan, các tông môn lớn về cơ bản đều xí chỗ trước, sau đó phái đệ t.ử thích hợp đi.
Bí cảnh Bắc Hải nằm rất gần Thanh Lam Tông, theo quy tắc cũ, đệ t.ử các tông môn đều đến Thanh Lam Tông nghỉ ngơi chỉnh đốn trước, do Thanh Lam Tông phụ trách tiếp đãi, tập hợp xong xuôi mới cùng nhau đi Bắc Hải. Việc này nhằm tránh cho các đệ t.ử đi lẻ tẻ bị ma tu chặn đường cướp bóc, cũng là cơ hội để Thanh Lam Tông thể hiện phong thái đại tông chủ nhà.
"Nếu Tuân Diệu Lăng kia cũng đi Bắc Hải thì đơn giản quá rồi." Một giọng nói lạnh nhạt, không chút gợn sóng vang lên, "Đợi khi Quy Tàng tông dẫn đội tới, để Tương Cố tỷ thí với nó một trận là xong."
Các trưởng lão nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, người lên tiếng chính là chủ nhân Huyền Kiếm Phong, Vô Trần tôn giả Quân Hàn Y — cũng là sư phụ của Diêu Tương Cố.
Hắn mặc một bộ áo bào trắng không nhiễm bụi trần, tóc đen được cố định gọn gàng bằng quan phát, trừ thanh kiếm bên tay thì trên người mộc mạc không có trang sức nào khác. Môi hắn nhạt màu hơn người thường, đôi mắt cô độc lạnh lùng, dù không cố tình phóng thích uy áp thì khí thế quanh người cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Quân Hàn Y nói: "Việc thứ hạng trên Nhân bảng của đồ đệ ta bị thay đổi, ta không phục. Nhưng giữa các Kiếm tu, thị phi trắng đen không cần biện bạch nhiều, rút kiếm ra nói chuyện là được."
Nếu Diêu Tương Cố thắng trận tỷ thí này, thì chứng tỏ bia Thông Thiên sai!
Vị trưởng lão râu bạc lúc nãy lắc đầu: "Ai bảo với ngươi con bé Tuân Diệu Lăng đó là Kiếm tu?"
"Con bé bái nhập môn hạ của Tạ Chước, đương nhiên là kế thừa y bát của sư phụ, chắc chắn là một Trận tu rồi, chạy đi đâu được."
"Muốn đ.á.n.h thật hả? Ta ủng hộ. Tương Cố là Kiếm tu, kèo này chúng ta chiếm ưu thế rồi."
"Đánh thì đánh! Không biết người ta lại tưởng Thanh Lam Tông chúng ta là quả hồng mềm đấy, liều mạng với bọn họ!"
Quân Hàn Y không hiểu tại sao mấy lão già này tự nhiên lại nhiệt huyết sôi trào lên như thế. Trưởng lão râu bạc cười hiền hòa, nói với hắn: "Sáu năm trước ngươi đang bế quan, không đến Vấn Đạo Thần Cung nên không biết. Cục tức này bọn họ đã nuốt từ sáu năm trước rồi, đến giờ vẫn chưa trôi. Huống chi, ba đại tông phái chúng ta so kè với nhau đã thành truyền thống lâu đời rồi. Ngươi bảo Tương Cố đi tỷ thí với đệ t.ử Quy Tàng tông, bọn họ đương nhiên là hào hứng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn rồi."
Trưởng lão râu bạc ôn tồn nói tiếp: "Rốt cuộc có muốn so tài ván này hay không, ngươi tự mình cân nhắc, về hỏi ý kiến Tương Cố nữa. Tuy nói thứ hạng trên Nhân bảng quan trọng thật, nhưng vì tranh chấp nhất thời mà để lại tâm ma thì không tốt đâu."
Quân Hàn Y đáp: "Nếu không thắng nổi mà sinh ra tâm ma, thì đó là do đồ đệ của ta kém cỏi, không liên quan đến người khác." Nói thì nói vậy, nhưng thần sắc của hắn rõ ràng đang truyền đạt một ý: Hắn căn bản không tin Tuân Diệu Lăng có bản lĩnh thắng được đồ đệ hắn.
Sáu năm trước, hắn tuy không đích thân đến Vấn Đạo Thần Cung tuyển chọn đệ tử, Diêu Tương Cố là do Chưởng môn trực tiếp dẫn đến sau khi được kiểm tra ra thiên phú luyện kiếm, nhưng hắn vẫn vô cùng hài lòng với người đệ t.ử này. Bao năm qua, Diêu Tương Cố không quản ngại giá rét hay nóng bức, cần cù chăm chỉ luyện kiếm, chưa từng lười biếng, là một đứa trẻ có chí khí lại không nóng nảy. Quân Hàn Y nhìn hắn trưởng thành từng bước một, đương nhiên có lòng tin vào hắn.
