Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 49:-----

Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:07

Mọi người vòng qua bãi đá, Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều vết kiếm trên vách đá cổ xưa.

Những vết tích này nông sâu không đồng đều, có vết như nhẹ nhàng lướt qua, để lại đường nét sắc bén; có vết lại khắc sâu vào đá, như dùng hết toàn lực một đòn. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu loang lổ lên vách đá, những vết kiếm ngang dọc đan xen càng thêm rõ nét trong ánh sáng.

Tuân Diệu Lăng chậm rãi chớp mắt.

Không hiểu sao, nàng dường như có thể nhìn thấu qua những vết kiếm này, thấy được tư thế oai hùng khi huy kiếm của vị đạo nhân kia. Đột nhiên, những bóng kiếm ấy như sống lại, lao thẳng về phía mắt nàng —

Lúc này, Lâu Mộ Vân kinh ngạc thốt lên: "Những vết kiếm kia hình như đang phát sáng..."

"Suỵt." Diêu Tương Cố ra hiệu im lặng cho nàng.

Lâu Mộ Vân nhìn theo ánh mắt hắn, mới phát hiện Tuân Diệu Lăng bên cạnh không biết đã rút kiếm ra từ bao giờ, mu bàn tay cầm kiếm nổi đầy gân xanh. Nàng nhắm mắt, thần sắc nghiêm nghị, rõ ràng là đã nhập định.

Lâu Mộ Vân: "..."

Tại sao Tuân Diệu Lăng đột nhiên lại ngộ đạo thế này!

Nàng và Diêu Tương Cố đã đến đây mấy lần rồi, cũng chẳng thấy vết kiếm ở hồ Minh Tâm có phản ứng đặc biệt gì, dựa vào cái gì Tuân Diệu Lăng vừa đến đã hiển linh? Còn nữa, vị tiền bối để lại vết kiếm ở đây bị lẫn rồi hay sao, đệ t.ử nhà mình không dạy, lại đi dạy người của tông môn khác?!

Rất lâu sau, Tuân Diệu Lăng mới mở mắt ra.

Nàng chậm rãi c.h.é.m ra một kiếm, mũi kiếm rung lên, hào quang rực rỡ, bình lặng tựa như một cơn gió thoảng qua giữa mây nước.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó không khí xung quanh vang lên tiếng rên rỉ. Kiếm khí đi tới đâu, cỏ cây rạp xuống tới đó, núi đá rung chuyển, dòng thác đang đổ xuống cùng hơi nước mịt mù trong khoảnh khắc ấy như bị c.h.é.m làm đôi —

Sau một thoáng tĩnh lặng, vô số giọt nước từ không trung rơi xuống, như một cơn mưa rào tí tách, đ.á.n.h tan mặt hồ vốn phẳng lặng như gương.

Trên vách đá kia, cũng xuất hiện thêm một vết kiếm mới, sâu hoắm.

Diêu Tương Cố nhìn về phía Tuân Diệu Lăng, hậu tri hậu giác nhận ra khí thế của nàng đã khác hẳn lúc trước, bừng tỉnh nói: "Trúc Cơ nhị trọng cảnh... Tuân đạo hữu, cô phá cảnh rồi ư?"

Lâu Mộ Vân từ từ trợn tròn mắt, đứng ngẩn ra tại chỗ, như bị ai bóp cổ không thốt nên lời.

"Chúc mừng phá cảnh." Khương Tiện Ngư cũng chẳng quan tâm câu nói của mình có chọc tức c.h.ế.t ai không, chỉ thong thả nói, "Nhưng mà mười ngày trước ngươi mới tấn thăng Trúc Cơ, thế này có phải nhanh quá không?"

Diêu Tương Cố lại có chút nôn nóng hỏi: "Tuân đạo hữu, xin hỏi cô có biết kiếm ý ở đây là do vị tiền bối nào để lại, và làm cách nào để lĩnh ngộ không?"

Tuân Diệu Lăng thu kiếm vào vỏ, lặng lẽ nghiền ngẫm thế kiếm vừa rồi, đợi tâm thần ổn định lại mới lắc đầu nói: "Thiên cơ bất khả lộ, chỉ có kiếm mới biết được."

Chắc là do kiếm ý của nàng tương hợp với vị tiền bối này nên mới may mắn được chỉ điểm.

Đấy, Khương Tiện Ngư đứng bên cạnh còn là trời sinh Kiếm Tâm kia kìa, có thấy phản ứng gì đâu?

Diêu Tương Cố tuy hơi tiếc nuối nhưng cũng nhanh chóng bình phục tâm trạng, dẫn mọi người lên đài Lăng Tiêu.

Đài Lăng Tiêu lơ lửng giữa trời cao vạn trượng, được tạo thành từ loại đá tiên màu trắng không rõ tên. Xung quanh là một vòng đá nổi lớn nhỏ lơ lửng trong trạng thái không trọng lực, xếp tầng tầng lớp lớp, dùng làm bậc thang đi lên.

Lên đến đỉnh cao nhất, tầm nhìn quả nhiên thoáng đãng, từ góc độ này nhìn xuống gần như có thể thu trọn toàn bộ Thanh Lam Tông vào tầm mắt.

Chẳng bao lâu sau, thấy Vô Trần tôn giả đạp kiếm bay tới. Kiếm của hắn tên là "Sương Tinh", nơi đi qua để lại từng vệt sương giá, gần như trong nháy mắt người đã vững vàng đáp xuống đất, không dính một hạt bụi.

Ánh mắt hắn đầu tiên dừng lại trên người Tuân Diệu Lăng, đôi lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi..." Là hắn nhớ nhầm sao, sao mới một lúc không gặp, con bé này đã đột phá Trúc Cơ nhị trọng cảnh rồi?

Tiếp theo, Quân Hàn Y lại thấy trên đài Lăng Tiêu có thêm một người — chính là Khương Tiện Ngư, thần sắc lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"

"Đệ t.ử Vô Ưu Phong Quy Tàng tông, Khương Tiện Ngư."

Giọng điệu Quân Hàn Y hơi đổi, dường như thấy hứng thú: "Ngươi chính là kẻ có Kiếm Tâm trời sinh được Phi Quang tôn giả mang về từ bên ngoài sao?"

Phi Quang tôn giả là đệ nhất nhân kiếm đạo đương thời, cũng là chủ nhân Vô Ưu Phong của Quy Tàng tông. Khoảng mười năm trước, bà mang về một đệ t.ử từ bên ngoài. Đệ t.ử này tuy không qua Vấn Đạo Thần Cung, cũng không leo Thang Trời, nhưng vì tư chất phi phàm nên Phi Quang tôn giả đã phá lệ thu nhận trực tiếp làm đệ t.ử thân truyền. Người đời đều biết, đệ t.ử đó có một thiên phú hiếm thấy, chính là trời sinh Kiếm Tâm. Tu đạo khác thì khó nói, chứ tu kiếm đạo chắc chắn tiến triển cực nhanh.

... Theo cái nhìn của Tuân Diệu Lăng, thiên phú kiếm đạo của Khương Tiện Ngư đúng là không thể làm giả được. Nếu không với cái thái độ tu luyện "bữa đực bữa cái" ngày thường của hắn, tu được đến cảnh giới hiện tại mới là chuyện lạ có thật.

Khương Tiện Ngư hiện giờ cũng là Trúc Cơ đại viên mãn, lơ là một chút là sẽ trực tiếp thăng lên Kim Đan ngay. Tên hắn cũng nằm trên Nhân bảng... Là hạng 5 hay hạng 6 gì đó nhỉ? Quân Hàn Y nhớ không rõ lắm, nhưng tóm lại cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám trẻ tuổi.

Quân Hàn Y hiếm khi nổi lên lòng ái tài: "Đợi chỉ điểm xong hai đứa nó, ngươi cũng cho ta xem thử kiếm thức của ngươi đi."

Khương Tiện Ngư: "..."

Khương Tiện Ngư lập tức lùi lại một bước, thu liễm toàn bộ cảm xúc, cả người mờ nhạt đến mức gần như không còn chút cảm giác tồn tại nào, đồng thời lén ném cho Tuân Diệu Lăng một ánh mắt đầy oán niệm, trong mắt viết rõ tám chữ to:

Cháy thành vạ lây cá dưới ao.

Cũng may Khương Tiện Ngư tự biết mình biết ta, hôm nay hắn cùng lắm chỉ là món ăn kèm, món chính không nghi ngờ gì nữa vẫn là trận tỷ thí giữa Diêu Tương Cố và Tuân Diệu Lăng.

Cùng lúc đó, một tấm gương Khuy Thiên khổng lồ dâng lên trên đài Lăng Tiêu, ánh sáng tuôn trào, phản chiếu toàn bộ cảnh tượng nơi đây về Lưu Vân Tạ.

Lúc này, trưởng lão các tông và đệ t.ử đến tham gia bí cảnh cơ bản đều đã an tọa, trong sảnh yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn động tĩnh trên đài Lăng Tiêu.

Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy, vừa đến đã có kịch hay để xem?

Đương nhiên, lý do khiến họ chú ý đến vậy còn có một nguyên nhân khác.

Người nghi ngờ thứ hạng của Tuân Diệu Lăng không chỉ có Thanh Lam Tông.

Mọi người đều muốn biết, Đệ nhất Trúc Cơ Nhân bảng đương thời, liệu có phải là hữu danh vô thực hay không —

Khoan đã.

Tuân Diệu Lăng... chẳng phải là Trúc Cơ nhất trọng cảnh sao?

Tại sao bị dẫn đi dạo một vòng quay lại đã biến thành nhị trọng cảnh rồi?!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.