Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 77: Đánh Không Lại Thì Mình "diễn" Lại
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:12
Ngay sau đó, ánh mắt nàng quét qua.
Lâm Nghiêu giả ngớ người.
Không hiểu sao, một luồng hàn khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng hắn rồi xộc thẳng lên não —
Đây là tà thuật gì vậy? Tại sao hắn lại cảm thấy tứ chi bủn rủn, không thể cử động nổi?
Còn chưa kịp phản ứng, trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Vị đạo hữu này, ngươi..."
Đáp lại hắn là một đường kiếm quang lạnh thấu xương!
Giữa mày Lâm Nghiêu giả giật nảy, hắn vội vàng lấy cái kệ để đồ cổ làm lá chắn, lăn lông lốc để né tránh, đồng thời triệu hồi linh kiếm đang dựng ở góc phòng. Trường kiếm kêu "keng" một tiếng ra khỏi vỏ được một nửa thì... Bốp! Tuân Diệu Lăng tung một cước đá bay nửa thanh kiếm gãy. Nàng mượn lực bật ngược lại, tiếp đất nhẹ nhàng như mèo, còn Lâm Nghiêu giả thì cả người cả kiếm bị đá văng vào tường như bao cát.
"... Các ngươi!" Dù tính tình tốt đến mấy thì lúc này Lâm Nghiêu giả cũng nổi cáu, "Lũ trộm cắp to gan, trộm không được thì định cướp à? Đừng trách ta vô tình!"
"Thì ngươi ra tay đi." Tuân Diệu Lăng nhàn nhạt nói, "Nói cứ như có ai trói tay bắt ngươi đứng im không bằng."
Gân xanh trên trán Lâm Nghiêu giả nổi lên, hắn vận linh lực, bao phủ lấy thanh trường kiếm kim quang lấp lánh, ngang nhiên rút kiếm — trong kiếm thế ẩn chứa tiếng rồng ngâm hổ gầm!
"Màu mè hoa lá hẹ." Tuân Diệu Lăng bình phẩm. Xem ra tên này chịu đòn kém hơn nàng tưởng.
Nàng giơ tay, hờ hững c.h.é.m ra một kiếm.
Kiếm quang tuyết trắng không biết từ đâu tới, trong nháy mắt đã áp sát trước mặt.
Vô thanh vô tức, trước đó không hề có sát khí, nhưng khi uy thế nghẹt thở bao trùm xuống thì lại bao la bát ngát, không chỗ nào có thể trốn thoát.
Như trời cao gột rửa, quét sạch bụi trần. Mây tan mưa tạnh, trăng sáng giữa trời.
Tuy chỉ là một chiêu thu lực, nhưng lại nhẹ nhàng hóa giải toàn bộ kiếm khí của Lâm Nghiêu giả.
Lâm Nghiêu giả bị sự ảo diệu của kiếm pháp này làm cho kinh sợ, cổ họng khô khốc. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn định mở miệng, thì tên áo đen nãy giờ im hơi lặng tiếng bỗng thốt lên đầy phấn khích:
"Tỷ dùng chiêu gì đấy? Sao ta chưa thấy bao giờ?"
Lâm Nghiêu giả: "…………"
Không phải, hai người các ngươi rốt cuộc là đồng bọn hay kẻ thù thế? Đang đ.á.n.h nhau sống còn mà còn quay sang thảo luận võ học là sao?
Tuân Diệu Lăng lơ đễnh đáp: "Chiêu này ta mới ngộ ra lúc phá cái thế giới gương trước đó. Kiếm pháp tự chế, chưa đặt tên, cũng chưa hoàn thiện lắm." Nàng phẩy tay, "Chuyện đó không quan trọng."
Nàng nâng kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo kề sát cổ Lâm Nghiêu giả, ra lệnh cho đồng bọn: "Làm lẹ đi."
Lâm Nghiêu tuy đeo mặt nạ, nhưng biểu cảm dưới lớp mặt nạ lúc này chắc chắn rất đặc sắc.
Hắn sớm đoán được hàng "pha ke" này không phải đối thủ của Tuân Diệu Lăng, nhưng không ngờ nó lại phế đến mức này, thua một cách chóng vánh như vậy!
Hắn cúi người, giật phắt miếng ngọc quyết từ hông kẻ đang bất động, sau đó đứng dậy, nhìn xuống đầy vẻ khinh bỉ: "Hừ. Còn bày đặt Kim Đan Kỳ Đại Viên Mãn, đ.á.n.h đ.ấ.m như mèo cào."
"Hộc..." Tóc tai Lâm Nghiêu giả bị Tuân Diệu Lăng đ.á.n.h rối tung, khóe miệng rỉ máu, nhưng mặt mũi vẫn toát lên vẻ chính khí lẫm liệt, sống động như một quý công t.ử kiên cường bất khuất, thà c.h.ế.t không sờn, "Ta chẳng qua bị các ngươi dùng thủ đoạn đê hèn áp chế tu vi, nếu không đời nào ta thua nhanh thế này?"
Nói rồi, hắn run rẩy chỉ tay vào Tuân Diệu Lăng, cau mày quát: "Nữ tà tu kia, ngươi rốt cuộc dùng yêu pháp gì khiến tu vi của ta tụt dốc không phanh?"
Tuân Diệu Lăng: "..." Nàng cạn lời liếc nhìn Lâm Nghiêu thật.
Lâm Nghiêu thật hận không thể lấy tất nhét vào mồm tên giả mạo này.
Chỉ nghe tên giả mạo tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Hừ. Ta là tu sĩ chính đạo, dù có thua dưới tay các ngươi, nhưng ta hành sự quang minh lỗi lạc, lòng dạ thẳng thắn, hơn đứt đám tà tu âm hiểm xảo trá các ngươi ngàn lần vạn lần!"
Lâm Nghiêu thật: "... Ta chịu hết nổi rồi. Sư tỷ, ta đ.ấ.m nó được không?"
"Có giỏi thì nhào vô!" Lâm Nghiêu giả chống kiếm gượng dậy, ánh mắt rực lửa, "Ta không biết các ngươi từ xó xỉnh nào chui ra, nhưng chắc chắn không phải người tốt. Nếu các ngươi là tà tu, ma tu thì nhớ cho kỹ, Tư Liễu Thành ta được Quy Tàng Tông bảo hộ... G.i.ế.c ta thì dễ, nhưng nếu các ngươi dám làm hại Tư Liễu Thành, sư môn ta và hàng vạn tu sĩ nhân tộc sẽ bắt các ngươi nợ m.á.u trả bằng máu!"
Tuân Diệu Lăng bắt đầu thấy đau đầu.
"Sao tự dưng chúng ta lại đóng vai phản diện thế này?"
Lâm Nghiêu thật cười gượng trấn an nàng: "Thế giới trong gương mà, cái gì cũng ngược đời hết."
Nói rồi, hắn buộc miếng ngọc quyết trở lại thắt lưng mình.
Một giây trôi qua. Hai giây trôi qua.
... Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Tuân Diệu Lăng và Lâm Nghiêu nhìn nhau ngơ ngác.
Ngược lại, tên giả mạo nằm dưới đất lại là người mất kiên nhẫn trước: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi phí công tốn sức đột nhập vào đây chỉ để cướp miếng ngọc bội của ta thôi à?"
Tuân Diệu Lăng và Lâm Nghiêu đồng loạt lờ hắn đi.
Tuân Diệu Lăng: "Đệ có thấy cảm giác gì đặc biệt không?"
Lâm Nghiêu: "... Không có. Vẫn y chang lúc mới vào ảo cảnh."
Tuân Diệu Lăng: "Chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng rồi?"
Hai người vừa trao đổi vài câu thì đột nhiên, tiếng gió rít bên tai. Cả hai theo phản xạ tách ra, vung kiếm đỡ đòn. Chỉ nghe keng keng keng, một loạt phi tiêu bị đ.á.n.h bật ra cắm phập lên tường.
Có kẻ dùng ám khí!
Đồng thời, một tiếng BÙM vang lên, khói trắng dày đặc như thủy triều ập tới, nhanh chóng bao trùm toàn bộ căn phòng, tầm nhìn lập tức bằng không.
Trong làn khói mù mịt, một bóng người xuất hiện, tay cầm trường đao lao thẳng vào Tuân Diệu Lăng. Nàng giơ tay đỡ, tia lửa b.ắ.n tung tóe, đao của đối phương bị hất văng. Người kia không ham chiến, nhanh chóng lùi lại, ném thêm một quả b.o.m khói nữa rồi lao về phía Lâm Nghiêu giả đang nằm bẹp dí, đỡ hắn dậy và bỏ chạy:
"Con ơi, chạy mau!"
Đó là một giọng nữ đầy anh khí.
Tuân Diệu Lăng nghe thấy quen quen, còn Lâm Nghiêu thì như bị sét đ.á.n.h ngang tai.
Đây chẳng phải là giọng của vị quý phu nhân kia, cũng chính là Thành chủ phu nhân sao!
Lâm Nghiêu không kìm được nữa, bước lên một bước, với tay gào lên:
"— Mẹ! Mẹ nhận nhầm người rồi, con mới là A Nghiêu mà!"
... Nhận người thân kiểu toạc móng heo thế này có ổn không đấy?
Ngay lúc Tuân Diệu Lăng tưởng sắp hỏng chuyện, thì bước chân của Thành chủ phu nhân thế mà lại khựng lại thật. Qua màn khói dày đặc, Tuân Diệu Lăng vẫn thấy rõ sự nghi hoặc và kinh ngạc của bà.
Lâm Nghiêu thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng: "Mẹ quên rồi sao? Hồi con tám tuổi, vì tin mấy cái thoại bản vớ vẩn mà lén đi vào sơn cốc tìm bí bảo tu sĩ. Mẹ không cho đi, con liền trốn đi — Sau đó mẹ cùng cha và người trong phủ đốt đuốc tìm con cả đêm, thấy con ngồi khóc dưới đáy cốc, chân thì gãy. Chính mẹ đã cõng con về, còn tự tay sắc bát t.h.u.ố.c đắng nhất trần đời bắt con uống để nhớ đời..."
Nói đến đây, hốc mắt Lâm Nghiêu đã đỏ hoe.
Giọng hắn khàn đặc, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.
Lúc này, khói vẫn chưa tan hết.
Bóng người đang dìu Lâm Nghiêu giả trong sương mù khựng lại, dường như do dự trong tích tắc, nhưng cuối cùng bà vẫn chọn cõng đứa con trai đang bất động kia chạy đi.
"... Mẹ. Đừng bỏ con mà. Mẹ ơi! Mẹ!"
Tiếng gọi của Lâm Nghiêu thê lương, mỗi lúc một lớn hơn.
Nhưng chỉ đổi lại được cái ngoái đầu vội vã của đối phương.
Cạch.
Chiếc mặt nạ của Lâm Nghiêu rơi xuống đất.
Khói tan hết. Hắn quỳ sụp xuống giữa đống hỗn độn, đ.ấ.m mạnh một cú xuống sàn nhà, mu bàn tay rỉ máu:
"Vừa rồi ta nên g.i.ế.c nó. Ta phải g.i.ế.c nó!... Ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t nó!"
Tuân Diệu Lăng thấy ngay trên người hắn bắt đầu toát ra từng làn khí đen lờ mờ.
Nàng thở dài: "Bình tĩnh chút đi. Đệ không được g.i.ế.c hắn."
"Thế chẳng lẽ chúng ta kẹt ở cái ảo cảnh khốn kiếp này cả đời à?!" Lâm Nghiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đã vằn lên tia máu, giọng điệu tàn nhẫn, "Nếu cái thế giới giả dối này trở thành cả cuộc đời ta? Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn cái thằng hàng giả kia tu hú chiếm tổ, cướp cha mẹ ta, cướp nhà ta mãi mãi sao?!"
"Hắn cướp cha mẹ đệ kiểu gì?" Tuân Diệu Lăng tát một gáo nước lạnh, "Cha mẹ đệ c.h.ế.t cả rồi."
"— Tuân, Diệu, Lăng!"
Lâm Nghiêu giận quá mất khôn, định lao vào ăn thua đủ với nàng, nhưng bị Tuân Diệu Lăng bắt bài trước, đá một phát vào đầu gối khiến hắn quỳ sụp xuống vị trí cũ.
Trên người Lâm Nghiêu lại bốc lên thêm vài sợi khí đen.
Lần này Tuân Diệu Lăng xác định đó không phải ảo giác, nàng cau mày nói:
"Đừng quên những gì đệ vừa nói lúc nãy. Đệ thừa biết mọi thứ ở đây đều là giả, mục đích duy nhất của chúng ta là trở về thế giới thực. Nếu ảo cảnh này cho đệ một đôi cha mẹ còn sống, chẳng lẽ đệ sẽ cam tâm tình nguyện ở lại đây làm con ngoan trò giỏi à?"
Lâm Nghiêu đột nhiên im bặt.
Hắn ngước khuôn mặt tái nhợt lên, cười thảm: "Sao tỷ biết ta sẽ không?"
Tuân Diệu Lăng thấy hắc khí trên người hắn tan đi, thuận miệng đáp: "Ta tin đệ sẽ không."
Một câu nói tưởng chừng bâng quơ, nhưng ngữ khí chắc nịch ấy khiến Lâm Nghiêu ngẩn người.
"Được rồi, đứng dậy đi."
Tuân Diệu Lăng xoay người.
Lâm Nghiêu lồm cồm bò dậy, bám sát theo nàng, có chút mờ mịt hỏi: "Đi đâu?"
"Tiếp tục đuổi theo mẹ đệ chứ đâu." Tuân Diệu Lăng nói như lẽ đương nhiên, "Không phải đệ muốn vạch trần bộ mặt thật của tên giả mạo trước mặt mọi người sao?"
Lâm Nghiêu cứng họng, đi theo nàng một đoạn mới lí nhí: "Nhưng mà, tên giả mạo đó là Kim Đan Kỳ Đại Viên Mãn..."
"Kim Đan Đại Viên Mãn thì đã sao? Vừa rồi chẳng phải vẫn thua ta đó thôi. Với lại đệ cũng là tu sĩ Trúc Cơ, chẳng lẽ đệ kém cỏi lắm à?"
"Nhưng cái gì hắn cũng tốt hơn ta. Đọc nhiều sách thánh hiền, biết quan tâm người nhà, biết dỗ cha mẹ vui vẻ, gánh vác được trách nhiệm Thiếu thành chủ. Dù là hàng giả, hắn cũng là một 'Lâm Nghiêu' hoàn mỹ... Ta sao mà so được?"
Tuân Diệu Lăng đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn hắn chằm chằm, rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: "Thế đệ có tin mẹ mình không?"
"Ta tin." Dù vừa bị bỏ rơi phũ phàng, Lâm Nghiêu vẫn trả lời không chút do dự, "Mẹ ta là người tốt với ta nhất trên đời này."
"Vậy đệ nên tin rằng — dù cả cái thành này có vừa ý tên Lâm Nghiêu giả kia, nhưng mẹ đệ chắc chắn sẽ thích đệ hơn." Tuân Diệu Lăng nói ngắn gọn, "Bởi vì đệ mới là con trai của bà ấy."
Lâm Nghiêu trầm mặc.
"Sao? Vẫn chưa tin à? Thế thì lôi cái kỹ năng diễn xuất thượng thừa hồi ở Quy Tàng Tông ra đây cho ta xem nào. Chẳng phải chỉ là diễn vai một Lâm Nghiêu hoàn hảo thôi sao, đệ làm không được à?" Tuân Diệu Lăng chỉ huy, "Đi. Trước tiên thay bộ đồ này ra, sau đó đem mấy giọt nước mắt cá sấu vừa rồi ném trước mặt mẹ đệ ấy, đảm bảo bà ấy mềm lòng ngay. Tên giả mạo kia dẻo mồm đúng không? Mồm đệ phải ngọt hơn hắn — đi mà dỗ mẹ đệ về đây cho ta!"
Trong mắt Lâm Nghiêu dần lóe lên tia sáng, hắn lẩm bẩm: "Ý của tỷ là..."
"Nếu g.i.ế.c c.h.ế.t bản sao, bản thân sẽ bị thay thế; còn nếu không làm gì thì tâm ma sẽ lớn mạnh..." Tuân Diệu Lăng mỉm cười, chốt hạ, "Vậy đáp án còn lại rất đơn giản."
"Đệ phải dùng bản lĩnh của hàng thật để thắng cái bóng giả dối trong gương kia. Chỉ cần đệ chiếm thế thượng phong, cái bóng đó tự nhiên sẽ yếu thế. Nếu đệ hoàn toàn đ.á.n.h bại hắn trên mọi phương diện, thì cái gọi là tâm ma kia, chắc cũng tự động giải trừ."
"... Sư tỷ, ta ngu dốt quá, tỷ nói chí phải!"
Nhìn bộ dạng hừng hực khí thế trở lại của Lâm Nghiêu, Tuân Diệu Lăng âm thầm cười nhạt trong lòng:
Nàng không quên rằng, thế giới lý tưởng của Lâm Nghiêu lại là một thế giới "không có Tuân Diệu Lăng".
Bản thân Tuân Diệu Lăng không để bụng chuyện này. Dù sao tình tỷ đệ giữa nàng và Lâm Nghiêu cũng chỉ là "plastic", có chút đồng môn chi tình nhưng không nhiều.
Nhưng có lẽ chính Lâm Nghiêu cũng không nhận ra, sự "thiếu hụt" Tuân Diệu Lăng trong thế giới này lại chỉ ra một sự thật —
Tâm ma thực sự của Lâm Nghiêu không phải là việc không kịp cứu cha mẹ, mà là sự tự ti đến cùng cực.
Có lẽ cái c.h.ế.t của cha mẹ là một vết sẹo sâu. Nhưng cốt lõi của thế giới gương này không dừng lại ở đó. Việc "Lâm Nghiêu lý tưởng" có tính cách khác hẳn Lâm Nghiêu thật đã chứng minh điều này.
... Để phá vỡ thế giới gương này, Tuân Diệu Lăng chỉ còn cách "bơm m.á.u gà" (kích động tinh thần) cho Lâm Nghiêu thôi.
