Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 79: Gương Mặt Mốc Và Thần Kinh... À Nhầm, Thần Khí
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:13
Lâm Nghiêu giả vừa nhìn thấy nàng, bộ mặt luôn tỏ vẻ chính nhân quân t.ử rốt cuộc cũng hiện lên vẻ dữ tợn: "Là ngươi!"
Tuân Diệu Lăng thu kiếm, cúi người hành lễ với Thành chủ và phu nhân ở đằng xa: "Hai vị xem kịch nãy giờ, chắc đã phân biệt được ai thật ai giả rồi chứ?"
Lâm Nghiêu thật đứng sau lưng nàng ngẩn người, tim nhảy lô tô trong lồng ngực, theo phản xạ nhìn về phía cha mẹ.
Khuôn mặt Thành chủ và phu nhân ẩn hiện trong ánh đèn chập chờn, không nhìn rõ biểu cảm.
Một lát sau, họ vẫy tay, ra hiệu cho Lâm Nghiêu lại gần.
Lâm Nghiêu bước nhanh tới, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Đến trước mặt cha mẹ, hắn thấy thần sắc cả hai đều vô cùng bình tĩnh.
Lâm Nghiêu đoán, sự bình tĩnh này chỉ là vỏ bọc.
Là gia đình trấn thủ một phương, hỉ nộ không lộ ra mặt vốn là phong thái cần có của người nhà họ Lâm. Chỉ có điều cha mẹ hắn bình thường cưng chiều đứa con trai độc nhất này quá mức, chẳng bao giờ bắt bẻ hắn, nên nhà hắn mới có vẻ hòa đồng vui vẻ như những gia đình bình thường khác.
Dưới ánh đèn, đôi mắt vốn đầy anh khí của Thành chủ phu nhân, dần dần hiện lên nét dịu dàng như sương khói núi rừng:
"Con trai, cho mẹ xem tay con được không?"
Lâm Nghiêu im lặng, ngoan ngoãn đưa bàn tay ra.
Thành chủ phu nhân cúi đầu, dùng bàn tay mềm mại bao lấy tay hắn. Cảm nhận được những đốt ngón tay thô ráp, chai sạn, cùng lớp vết chai dày cộm trong lòng bàn tay, bà không kìm được nữa, kéo đầu Lâm Nghiêu vào lòng mình.
"Con ngoan, con trai ngoan của mẹ." Lâm Nghiêu cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cổ áo, hốc mắt hắn cay xè, tim như bị ai bóp nghẹt, "Con của mẹ, con đã phải chịu khổ nhiều lắm đúng không!"
Những ngón tay biến dạng vì luyện kiếm điên cuồng không thể làm giả. Những vết chai sần trong lòng bàn tay không thể làm giả. Sát khí ẩn hiện trong kiếm pháp thành thạo lại càng không thể làm giả.
... Nếu không nếm trải đủ đắng cay, sao con người ta có thể thay đổi đến mức khác hẳn con người mình ngày xưa như vậy?
Lâm Nghiêu giả có "nửa đời đầu" phong lưu phóng khoáng, vô lo vô nghĩ; "nửa đời sau" lại cường đại hoàn mỹ, trầm ổn chu toàn. Nhưng khúc giữa thiếu mất một mắt xích quan trọng — nếu không có biến cố đau thương, thì sự hoàn mỹ của Lâm Nghiêu giả chẳng khác nào lầu các trên không, hoàn toàn vô lý!
Là một người mẹ, khi lờ mờ nhận ra sự thật đẫm m.á.u nào đó, phản ứng đầu tiên của bà không phải tiếc nuối vì con trai không hoàn hảo, cũng không phải cảm thán sự tiến bộ vượt bậc của con...
Điều duy nhất bà nghĩ đến là: Con mình rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải mới trở thành bộ dạng như bây giờ?
"Mẹ." Giọng Lâm Nghiêu khàn đặc, hồi lâu sau, hắn mới gọi tiếp được một tiếng, "... Cha."
Thực ra hắn từng có cả bụng ủy khuất muốn kể lể.
Tại sao cha mẹ lại đột ngột bỏ con mà đi?
Tại sao đi rồi mà không thèm báo mộng về lấy một lần?
... Thà rằng lúc đó cha mẹ mang con đi theo, còn hơn để con lại bơ vơ lạc lõng giữa cõi đời này.
Nhưng khi đứng trước mặt cha mẹ, những lời oán trách ấy lại nghẹn ứ trong lòng, không sao thốt nên lời.
"Mẹ. Con không khổ đâu." Lâm Nghiêu quệt nước mắt, nâng khuôn mặt Thành chủ phu nhân lên, cố nặn ra một nụ cười, "Tuy mọi thứ ở đây là giả, nhưng con thật sự đã bái nhập Quy Tàng Tông, có sư phụ mới và các sư huynh sư tỷ... Mọi người đối xử với con tốt lắm. Hơn nữa, linh căn của con không phải phế phẩm đâu, là Ngũ Hành Linh Căn đấy. Sư tôn coi trọng con lắm, nhận con làm đệ t.ử thân truyền luôn. Thân truyền của Quy Tàng Tông thì cha mẹ biết rồi đấy, tương lai chắc chắn sáng lạn..."
"Con trai ngốc." Thành chủ thở dài thườn thượt. Ông cũng là tu sĩ, biết rõ thuật giữ gìn nhan sắc, nhưng khoảnh khắc này trông ông già đi trông thấy, "Đều là lỗi của cha. Cha và mẹ con cứ nghĩ, tu sĩ chúng ta thọ mệnh dài như vậy, mà con lại... nên cha nghĩ, ầy, cứ để con sống vui vẻ một đời cũng tốt. Phủ Thành chủ có cha, có mẹ con, hai tu sĩ Trúc Cơ canh giữ, kiểu gì chẳng bảo vệ được một phàm nhân."
"Nhưng người tính không bằng trời tính. Nhìn con thế này, cha biết kiếp nạn ông trời dành cho con, con chẳng tránh được chút nào. Ngược lại là cha mẹ vô dụng, không ép con tu luyện, không kịp lo đường lui cho con. Để con phải một thân một mình chống chọi với đời..."
"Không đâu. Không phải đâu." Lâm Nghiêu lắc đầu nguầy nguậy, "Hai người là cha mẹ tốt nhất trên đời! Tốt nhất —"
Trong lúc gia đình ba người ôm nhau khóc lóc sướt mướt, Lâm Nghiêu giả đứng đằng xa như trời trồng.
Hắn ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt trống rỗng, dường như không thể hiểu nổi:
"Tại sao? Chẳng lẽ ta không tốt hơn hắn sao? Tại sao các người thà chọn hắn chứ không chọn ta?"
Tuân Diệu Lăng nhìn hắn lạnh lùng.
Ngay sau đó, thân ảnh Lâm Nghiêu giả dần trở nên trong suốt, rồi tan chảy thành một vũng đen sì, trườn dọc theo mặt đất, trong nháy mắt nhập vào cái bóng của Lâm Nghiêu thật.
Cái bóng nhạt nhòa dưới chân Lâm Nghiêu lập tức trở nên đậm nét hơn hẳn.
Sau khi Lâm Nghiêu giả biến mất, mọi thứ trước mắt bắt đầu tĩnh lặng, phai màu, rồi sụp đổ thành tro bụi.
Kể cả cha mẹ Lâm Nghiêu.
Họ giơ tay định chạm vào mặt và tóc con trai, nhưng khuôn mặt họ đã biến mất một nửa, rơi lả tả như cát bụi.
"Con trai, chúng ta phải chia tay ở đây thôi." Thành chủ phu nhân nhìn Lâm Nghiêu đầy lưu luyến, giọng nói dịu dàng như bao đêm thâu bà ru con ngủ, "Chúng ta — sẽ gặp lại. Nhưng cha và mẹ hy vọng ngày đó sẽ đến thật muộn, thật muộn. Con đừng vội, cũng đừng quá đau buồn, hãy sống thật tốt cuộc đời của mình nhé."
"... Chúng ta mãi mãi chờ con về nhà."
Khi nói đến câu cuối cùng, hình bóng họ đã tan biến vào hư không.
Tuân Diệu Lăng nhìn thấy những vết nứt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Thế giới bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tuân Diệu Lăng thở dài: "Thế này là qua cửa rồi nhỉ?"
Lâm Nghiêu quỳ lặng yên một lúc, rồi đứng dậy, khẽ "Ừ" một tiếng.
Hệ thống hiển thị tâm ma của hắn đã được loại bỏ, nhưng hệ thống Thiên Mệnh lại im lìm hồi lâu không có động tĩnh tiếp theo, như bị kẹt đĩa.
— Nhưng nếu không có Tuân Diệu Lăng, làm sao hắn có thể diệt trừ tâm ma này?!
Lâm Nghiêu ngẩng đầu, vẻ mặt kiên nghị chưa từng thấy, hắn cung kính nói với Tuân Diệu Lăng: "Sư tỷ, đa tạ tỷ. Ơn này, ta xin ghi lòng tạc dạ."
Hắn vừa dứt lời, bên tai hai người vang lên tiếng nứt vỡ giòn tan, như xuyên thấu cả linh hồn.
Thế giới sụp đổ ngay tức khắc.
Nhưng lần này, bóng tối không kéo dài lâu.
Tuân Diệu Lăng chỉ thấy trời đất đảo lộn, cơ thể bỗng nhiên đau nhức và mệt mỏi rã rời.
Nàng mở choàng mắt.
Tức Tâm Kiếm vẫn nằm gọn trong tay, nhưng trước mắt lại là một màu đen kịt.
Mãi cho đến khi có chút ánh huỳnh quang bay ngang qua mặt.
Nàng c.ắ.n răng, vận động cơ thể cứng đờ như dây cót bị rỉ sét để bò dậy. Một luồng hàn khí ập vào mặt. Nàng quét mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một hang động sâu hun hút. Trên vách động kết đầy tinh thể băng màu xanh lam, trong suốt như ngọc lưu ly, lấp lánh điểm xuyết những đốm sáng như sao trời.
... Nguyệt Hàn Tinh!
Lại còn cả một động đầy ắp!
Phản ứng đầu tiên của Tuân Diệu Lăng là không thể tin nổi, phản ứng thứ hai là: Phát tài rồi!
Nàng nhanh tay cạy lấy chục cục Nguyệt Hàn Tinh nhét vào túi trữ vật, rồi tiếp tục đi sâu vào trong động.
Cảnh tượng bên trong lại khiến nàng nhíu mày.
Trên vách đá đầy Nguyệt Hàn Tinh có khảm một tấm gương kỳ dị, hình dáng như trăng tròn, mặt gương gợn sóng ánh trăng. Thứ ánh sáng đó nhu hòa mà bí ẩn, tỏa ra vô số sợi tơ mỏng manh như mạng nhện, lan tỏa khắp hang động.
Ở cuối mỗi sợi tơ ánh sáng, đều có một người bị trói buộc.
Cơ thể họ lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt người thì an tường, kẻ thì mê man.
Đi thêm đoạn nữa, Tuân Diệu Lăng thấy dưới đất có mấy cái... xác? Nàng cũng không chắc lắm. Chỉ là da dẻ của những cái xác này trắng bệch như sương giá, bị vứt bừa bãi khắp nơi. Thần thức của Tuân Diệu Lăng không cảm nhận được chút sinh khí nào trên người họ.
Liên tưởng đến sự quái dị của tấm gương kia, chắc chắn hồn phách của họ đã bị hút cạn rồi.
Dù thân xác chưa c.h.ế.t hẳn, nhưng mất hồn thì cũng chẳng khác gì người c.h.ế.t.
Tuân Diệu Lăng đi cà nhắc vào sâu trong hang, linh lực cuồn cuộn trong kinh mạch nhanh chóng xua tan cảm giác tê cứng ở tứ chi.
Đi được ba bước, nàng nhảy vọt lên cao, thân kiếm bùng phát tiên khí, c.h.é.m một nhát đứt phăng những sợi tơ ánh sáng kia.
Bịch bịch bịch, tiếng người rơi xuống đất vang lên liên tiếp.
Một lát sau, Tuân Diệu Lăng nghe thấy tiếng rên rỉ. Có người vừa rơi xuống đất đã cựa quậy muốn tỉnh lại. Nhìn kỹ thì hóa ra là Lâm Nghiêu. Mí mắt hắn giật liên hồi, như muốn mở ra ngay lập tức nhưng mãi vẫn không tỉnh được.
Bất thình lình, mặt gương treo trên cao kia nổi sóng dữ dội. Vô số bóng đen như thủy triều ùa ra, vặn vẹo, méo mó, gào thét t.h.ả.m thiết rồi xoay vòng trên không — sau đó lao thẳng vào Tuân Diệu Lăng!
Cùng lúc đó, Tức Tâm Kiếm trong tay nàng rung lên bần bật, chiến ý ngút trời.
Tuân Diệu Lăng hiểu ngay lập tức: Đó là ma khí!
Nàng vung kiếm c.h.é.m đôi hai luồng ma khí, chúng hóa thành khói đen tan biến. Nhưng đám ma khí còn lại không hề sợ hãi, thấy Tuân Diệu Lăng như thấy miếng mồi ngon, điên cuồng lao vào mũi kiếm của nàng.
Ma khí ngày càng nhiều... Trong vòng vây trùng điệp, kiếm quang của Tức Tâm Kiếm như ngọn đèn cô độc trước gió, lúc mờ lúc tỏ.
Chém thêm vài nhát nữa, Tuân Diệu Lăng nhận ra nếu không hạ cái gương kia xuống thì đ.á.n.h đến tết cũng không xong. Nàng khẽ niệm chú, một xấp bùa hiện ra trong tay. Nàng tung bùa lên trời, rồi nương theo kiếm phong đẩy mạnh chúng ra xa!
Lôi quang nổ tung trên không trung!
Tuân Diệu Lăng bấm quyết dẫn lôi, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên hồi. Tinh thể băng trong động bay tứ tung, bụi mù mịt, tiếng ma khí gào khóc vang vọng khắp nơi.
Tuân Diệu Lăng múa kiếm ngày càng nhanh, dùng kiếm quang mở đường, lao thẳng tới tấm gương kia. Nàng nhìn nó lạnh lùng, đổi ý: Thứ tà vật hại người này, giữ lại làm gì cho chật đất, chi bằng hủy diệt luôn cho rảnh nợ.
Kiếm khí như dải lụa, quang hoa b.ắ.n tung tóe, sao trời rung chuyển, thế như dời non lấp biển!
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp chạm vào mặt gương, ánh sáng từ gương bùng lên dữ dội, Tuân Diệu Lăng bị một lực vô hình chặn lại, không trung hiện ra một hư ảnh.
Là Nguyệt Thần.
Nàng ta tay nâng vầng trăng sáng, lơ lửng trên mặt biển đen ngòm. Nhưng nhìn kỹ mới thấy, cái màu đen ấy không phải nước biển, mà là chi chít đầu người.
Nguyệt Thần cử động, tà váy lay động như ánh sáng. Nàng nhìn xuống nhân gian, nơi có vô số người đang quỳ lạy, cầu nguyện.
Nguyệt Thần từ bi quyết định để ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, xóa bỏ mọi khổ đau trần thế.
Thế là nàng đúc ra một tấm gương. Tên là Côn Luân Kính.
Gương thay nàng nhìn thấu nhân gian trăm thái, dần dần tạo ra một thế giới giả dối.
Sau đó, gương dụ dỗ những kẻ đau khổ vào trong, cho họ một cuộc đời viên mãn. Chỉ cần bước vào, gương sẽ không cho ai cơ hội thoát ra. Cuối cùng, hồn phách họ sẽ bay lên nhẹ nhàng, mỗi linh hồn như một viên trân châu —
Trân châu bay vào hộp của Nguyệt Thần.
Tuân Diệu Lăng: "…………"
Cái thứ thần thánh sụp đổ kiểu gì thế này?
Thần minh thời thượng cổ đều dở hơi thế này hết à?
Nhưng Nguyệt Thần đã c.h.ế.t rồi.
Vậy thì ai đang thay thế Nguyệt Thần, dùng Côn Luân Kính để hút hồn phách người ta?
Và tại sao Thần Khí lại chứa đầy ma khí thế kia?
Trong lúc suy nghĩ, ánh sáng của Côn Luân Kính bắt đầu rung lắc dữ dội. Ảo giác vừa rồi giống như Côn Luân Kính đang "kể khổ" hay "thanh minh" gì đó. Thần Khí có linh, nó đang cho Tuân Diệu Lăng thấy tác dụng của mình.
— Nó có thể thu thập mọi thông tin trên đời, nhìn thấu mọi ngụy trang. Nhờ đó mới biết quá khứ của người soi gương, dệt nên những ảo cảnh chân thực đến mức khiến người ta mê muội.
Lúc này Tuân Diệu Lăng mới hiểu tại sao ảo cảnh của nàng lại khác biệt so với mọi người.
Bởi vì nàng có một đoạn quá khứ không thuộc về thế giới này, Côn Luân Kính không thể nào bắt được tín hiệu đó.
