Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 9

Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:01

Thông Nhạc Sinh khẽ thở dài, thu viên linh thạch thượng phẩm kia vào nhẫn trữ vật của mình.

Một viên linh thạch thượng phẩm có thể đổi được một ngàn viên linh thạch hạ phẩm... Vụ này, trên sổ sách rõ ràng là lãi to, nhưng sao lại có cảm giác như mình bị lỗ thế nhỉ.

Bên kia, Tuân Diệu Lăng bước vào khoang thuyền, quan sát cách bài trí bên trong. Nội thất con thuyền này thật sự rộng rãi, kết cấu không khác gì một quán trọ, chia làm ba tầng trên dưới. Tầng dưới cùng là đại sảnh, bày biện rất nhiều bàn ghế.

"Tuân... cô nương, xin chờ một chút!"

Phía sau truyền đến giọng nói có chút quen thuộc.

Tuân Diệu Lăng quay đầu nhìn lại, quả nhiên là cậu bạn có Biến dị Phong linh căn kia —

"Ta tên là Tằng T.ử Khiên." Đối phương thở dốc hai cái, "Chúng ta đều xuất thân từ thị trấn Vân Khê, lát nữa tạm thời đi cùng nhau nhé, được không? Đương nhiên, trước khi lên Đăng Tiên Thang chúng ta có thể tách ra bất cứ lúc nào."

Tuân Diệu Lăng lạnh nhạt từ chối: "Ta không muốn."

Trong mắt Tằng T.ử Khiên hiện lên vài phần mờ mịt: "Tại sao?"

Tuân Diệu Lăng: "Bởi vì ta không muốn cứ phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với ngươi."

Tằng T.ử Khiên mười hai mười ba tuổi, cơ thể sắp bước vào thời kỳ thiếu niên, giống như một cây trúc trong ngày đông ẩn ẩn có xu thế vươn cao. Còn Tuân Diệu Lăng tám tuổi thì chưa cao đến n.g.ự.c hắn, hai người đứng gần nói chuyện nàng cứ phải ngửa cổ lên nhìn hắn, mỏi hết cả người.

Tằng T.ử Khiên đứng chôn chân tại chỗ, như thể bị lý do này làm cho khiếp sợ. Nhưng hắn lại không thể cưa bớt chân mình ngay tại trận, vì thế chỉ đành đáng thương ngồi xổm xuống, nói với Tuân Diệu Lăng: "Như thế này đã được chưa?"

Nhìn vẻ mặt chân thành của đối phương, Tuân Diệu Lăng cũng ngại từ chối tiếp.

"Thôi được rồi." Nàng chỉ vào cái bàn bên cạnh, ý bảo đối phương qua đó ngồi nói chuyện, "Nhưng ngươi đừng gọi ta là Tuân cô nương, nghe trẹo cả miệng, cứ gọi thẳng tên ta là được. Ta cũng gọi thẳng tên ngươi nhé — Tằng T.ử Khiên?"

Tuy rằng chỉ mới có duyên gặp vài lần, nhưng Tằng T.ử Khiên chấp nhận rất nhanh cái thiết lập "Tuân Diệu Lăng chỉ có vẻ ngoài giống tám tuổi, còn lại mọi thứ đều không giống tám tuổi" này. Chi bằng nói, giao lưu như vậy mới khiến hắn cảm thấy an tâm.

"Hay là ta gọi ngươi là Tuân đạo hữu đi. Ta thấy vị tiên trưởng Thanh Lam Tông lúc trước cũng gọi ngươi như vậy."

"Tùy ngươi." Tuân Diệu Lăng vươn tay nhấc ấm trà trên bàn lên, phát hiện rót ra lại là trà nóng. Nàng rót hai ly, đẩy một ly cho Tằng T.ử Khiên đang có sắc mặt hơi tái nhợt.

Hắn cười nói cảm ơn, sau đó hạ thấp giọng: "Tuân đạo hữu, ngươi có biết khảo nghiệm thực sự trên con đường Đăng Tiên Thang là gì không?"

"Là gì?"

"Là ảo trận." Tằng T.ử Khiên nhắm mắt, giọng nói hơi ngập ngừng rồi mới tiếp tục, "Nghe nói, ảo trận sẽ tái hiện lại những thứ mà ngươi sợ hãi nhất."

"Nhà ta có một người họ hàng xa, trước kia từng đi Đăng Tiên Thang. Hắn lén nói cho ta biết, lúc leo thang tiên thì những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần lờ đi những ảo giác đó, cứ cắm đầu đi về phía trước là được."

Tuân Diệu Lăng trầm ngâm: "Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?"

Tằng T.ử Khiên: "Chúng ta dù sao cũng tính là đồng hương. Hơn nữa, với linh căn của ngươi, việc tiến vào Tam đại tông cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền. Nói chuyện này với ngươi, tuy ngươi không đến mức cảm kích ta, nhưng ít nhất sẽ không ghét ta. Nếu chúng ta may mắn vào cùng một tông môn, nói không chừng còn có thể chiếu ứng lẫn nhau một phen."

Lời này kể ra cũng thật lòng. Tuân Diệu Lăng đỡ trán: "Nhỡ đâu chúng ta không vào cùng một tông môn thì sao?"

Tằng T.ử Khiên hơi sững sờ: "Chẳng lẽ ngươi không định bái nhập Thanh Lam Tông sao?"

"Ta xác thực chưa quyết định chuyện này."

Hai người nhìn nhau.

"Không muốn vào Thanh Lam Tông, vậy ngươi muốn đi đâu? Huyền Hoàng tông? Quy Tàng tông?..."

Biết hai người muốn đi những tông môn khác nhau, nhưng sự nhiệt tình của Tằng T.ử Khiên vẫn không thay đổi. Dù sao hai người ở trên linh thuyền cũng chẳng có bạn bè nào khác, chỉ có thể túm tụm lại trò chuyện g.i.ế.c thời gian.

Một đêm yên bình trôi qua.

Ngày hôm sau, khi trời vừa tảng sáng, linh thuyền chậm rãi lướt trên biển tiên nơi sóng mây dập dờn. Bốn phía thân thuyền được bao quanh bởi từng vòng phù chú phòng ngự màu vàng kim, cánh buồm thêu rồng căng phồng trong gió.

Đàn chim bay xuyên qua những ráng mây màu, ríu rít lượn vòng quanh linh thuyền, phát ra tiếng hót lảnh lót vui tươi. Khi chúng bay lướt qua tầm thấp, tiếng lông cánh trắng tinh vỗ phạch phạch nghe rõ mồn một.

Đứng trên boong tàu, Tuân Diệu Lăng mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chú linh điểu đang đậu ngay tầm tay nàng.

Rất nhanh, biển mây trước mắt tan hết, bọn họ rốt cuộc đã đến Vấn Đạo Thần Cung trên đảo Vô Lượng —

Thuyền mây tấp nập, vạn tiên tề tụ.

Khi linh thuyền cập bờ, từng tốp người tu tiên phi thân từ trên thuyền xuống, họ hoặc ngự phi kiếm, hoặc cưỡi mây cưỡi hạc, hoặc cưỡi linh thú, thậm chí có người còn điều khiển những pháp khí bay kỳ lạ như phất trần hay cái chổi chạy bằng linh thạch để bay lên trời.

Tuy nhiên, những đệ t.ử chưa Trúc Cơ như Tuân Diệu Lăng thì chỉ có thể thành thật dùng chân đi bộ thôi.

Nàng đi theo hàng ngũ tiến vào quảng trường trước thang tiên, nhìn biển người mênh m.ô.n.g trước mặt mà da đầu tê dại.

Phải để nhiều người như vậy cùng leo thang tiên một lúc sao?

Cũng may người leo thang tiên được chia thành từng đợt. Bọn họ vừa bước lên bậc thang đầu tiên liền bị trận pháp truyền tống đưa đi, xem ra không gian do trận pháp mở rộng lớn hơn rất nhiều so với mắt thường nhìn thấy.

Rất nhanh đã đến lượt nhóm của Tuân Diệu Lăng.

Nàng nhìn cầu thang rộng lớn thẳng tắp, đ.â.m thẳng lên tận trời cao, gần như không nhìn thấy điểm cuối, nhấc chân bước một cái, giây tiếp theo liền cảm thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, trên thang tiên trống trải chỉ còn lại một mình nàng.

Cùng lúc đó, trên đỉnh mây, các trưởng lão tiên môn đang quan sát những người leo thang thông qua Gương Soi Thế Gian (Khuy Thế Kính).

Những người có tiến độ xếp hạng đầu đương nhiên nhận được sự chú ý trọng điểm.

Cho dù là con cưng của trời cũng khó thoát khỏi thất tình lục dục, ảo trận tự nhiên sẽ căn cứ vào tâm lý của họ mà tạo ra cửa ải thích hợp nhất. Ví dụ kẻ tính tình cao ngạo, ảo trận sẽ khiến hắn thân hãm ngục tù, ngạo cốt gãy nát; kẻ yếu đuối vô năng, ảo trận sẽ bắt hắn trải nghiệm cơn ác mộng bị cường giả áp bức; kẻ do dự thiếu quyết đoán, ảo trận sẽ khiến hắn vì sự do dự của mình mà gây thành đại sai.

Ảo trận nhắm vào chính là điểm yếu của nhân tính.

Rất nhiều đệ t.ử đều bị bóng đè ảo giác vây khốn tại chỗ, không thể tiến thêm. Thậm chí còn có người khóc lớn gọi to, quỳ xuống đất xin tha, trạng thái như điên khùng, đó đều là chuyện bình thường... Tuy nhiên cũng có người có thể đạp nát ảo giác, đăng lâm đỉnh mây.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.