Sư Phụ Xin Ta Ngày Ngày Đừng Đột Phá Cảnh Giới - Chương 52
Cập nhật lúc: 07/09/2025 04:33
Linh lực trong đan điền cuồng loạn vận chuyển, tầng tầng cấm chế vốn để che giấu công pháp và tu vi, trong khoảnh khắc giữa sống chết, liền tự động buông lỏng. Tu vi của hắn bùng lên không thể kiềm chế: tầng bảy... tầng tám... tầng chín...
Luyện Khí tầng mười!
Ý niệm vừa động, bên tai vang lên một tiếng "Keng!" giòn tan, thanh kiếm của hắn lại bị đối phương đánh bay ra ngoài!
Nhưng thân hình Lâm Nghiêu không hề hỗn loạn, trái lại giống như giao long xoay mình thoái lui, uốn lượn thần tốc. Rõ ràng kiếm đã rời tay, lại bị khí cơ kéo ngược trở về lòng bàn tay hắn. Một tay hắn kết ấn niệm chú, tay còn lại lướt nhẹ qua thân kiếm. Chỉ thấy trường kiếm trong nháy mắt tựa như được ném vào lò luyện, ánh sáng đỏ lập loè nổi lên, từng mảng rỉ sét bong ra. Ngay sau đó, ngọn lửa từ thân kiếm bừng cháy mà ra!
Nhiệt độ trên lôi đài bỗng chốc tăng vọt.
Ánh lửa rực rỡ bừng lên tận trời, cuộn cuộn như Cù Long đảo mình, phá tan mây trời, chiếu đỏ nửa sân, ầm ầm lao thẳng về phía Tuân Diệu Lăng!
Rõ ràng chiêu này hắn đã từng thi triển, nhưng lúc này uy lực hoàn toàn khác biệt, ngay cả pháp tượng cũng đã đổi khác.
Chu Lăng ngồi giữa đám đệ tử Vô Ưu Phong không khỏi kinh hãi.
“Hắn là Luyện Khí tầng chín đó! Lúc tỷ thí với ta, hóa ra hắn còn cố tình nương tay? Hắn tự tin đến mức đó sao?”
Một vị trưởng lão truyền công của Vô Ưu Phong nhíu mày: “Chỉ sợ Lâm Nghiêu không đơn giản chỉ là Luyện Khí tầng sáu như hắn từng nói.”
Một trưởng lão khác thì bực bội quát: “Còn phải nói à? Đến đứa ngốc cũng nhìn ra! Nhưng mà... Tuân Diệu Lăng kia thì sao? Nàng luyện kiếm từ khi nào?”
Chưa đến Trúc Cơ, mà lại có thể thi triển lôi kiếm pháp thành thạo đến mức ấy?
Bọn họ chỉ biết Tuân Diệu Lăng và Khương Tiện Ngư có quan hệ không tồi. Chẳng lẽ trời sinh kiếm tâm cũng có thể lây truyền?
Đối mặt với thế phản công của Lâm Nghiêu, Tuân Diệu Lăng vẫn cứng rắn như trước.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, kiếm của nàng càng lúc càng nhanh, nhanh như sấm rền chớp giật, kiếm quang loé lên không ngừng. Với tư thế mơ hồ mà sắc bén vô song, nàng một kiếm c.h.é.m đứt đầu hỏa long mà Lâm Nghiêu phóng ra, rồi lập tức lại c.h.é.m tan thân rồng thành vô số đoạn nhỏ.
Các đệ tử vây xem đều không khỏi rùng mình: "Hít!"
Kiếm pháp hung mãnh quá thể!
Mấy đệ tử trước đó còn gào to mở sòng cá cược giờ chỉ mong có cái lỗ nào chui xuống đất.
May mà trước đó bọn họ không to gan đến mức chạy đến trước mặt Tuân Diệu Lăng mà la lối, bằng không thì giờ đã bị kiếm khí róc thịt sống!
Còn bản thân Lâm Nghiêu lại càng kinh hoảng hơn. Hắn với Tuân Diệu Lăng thật sự cùng một cảnh giới trong hệ thống tu luyện sao? Gọi là Luyện Khí tầng sáu? Luyện Khí tầng sáu lại có thể nhẹ nhàng hóa giải toàn lực một chiêu của hắn, mà ngay cả một hơi thở cũng không dốc?
Trên lôi đài phong lôi nổi dậy, Tuân Diệu Lăng vẫn mặt mày điềm tĩnh, như gió thanh trăng sáng lướt qua mặt, sắc mặt không đổi.
Đột nhiên, tay cầm kiếm của Lâm Nghiêu bắt đầu run nhẹ.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi góc phải bên dưới, tròng mắt mở to không dám tin.
Giao diện hệ thống chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi.
Dòng nhiệm vụ thứ hai giờ đã biến thành: [Khen thưởng nhiệm vụ: Đánh bại đệ tử thân truyền Tuân Diệu Lăng, vang danh Quy Tàng Tông, đồng thời được một vị trưởng lão tại chỗ thu làm thân truyền.]
[Phần thưởng vật phẩm: một viên Tiên phẩm Trúc Cơ đan.]
[Ghi chú: Ký chủ đang công kích một nhân vật nguy hiểm. Vì an toàn của ký chủ, xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.]
Dòng chữ vốn đỏ tươi nay đã chuyển thành đỏ sẫm, thậm chí pha lẫn đen, còn không ngừng nhấp nháy.
Nếu trên đời thực sự có Sổ Sinh Tử, thì màu chữ trong đó có lẽ chính là sắc thái này.
Lâm Nghiêu lập tức cảm thấy vô cùng hối hận.
Hắn đã chọn nhầm đối thủ đến mức nào chứ?
Đã lâu rồi hắn chưa từng thấy hối hận đến thế. Chỉ trong chớp mắt, hắn như trở lại cái đêm cha mẹ vừa mới qua đời, bị thúc phụ đuổi khỏi gia môn, rồi bị đường đệ cướp mất Phi Tiên Lệnh, lại còn nghiền nát trước mặt hắn…
Chẳng lẽ hắn dốc hết tâm huyết, hao tổn sáu năm dài hơn hai ngàn ngày đêm, cuối cùng vẫn chỉ là kẻ mãi mãi bị sợ hãi điều khiển, sống trong nhu nhược?
Hệ thống thiên mệnh thì sao chứ? Thiên linh căn thì đã sao? Hắn có thể tu luyện đến hôm nay, đâu phải chỉ dựa vào hệ thống? Càng là nhờ vào một cái mạng liều, một kẻ không điên thì không sống được, từng bước bò lên!
Đã đến nước này, phần thưởng lại là Tiên phẩm Trúc Cơ đan. Dù có chết, hắn cũng phải cược một lần!