Ta Chính Là Tín Ngưỡng Của Lính Gác Toàn Đế Quốc. - Chương 253
Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:32
Nguyệt Nguyệt, hiện tại em rốt cuộc đang ở đâu?
Tùng Nguyệt bị Lam Khê nhốt tại tẩm điện. Cách giường bệnh hơn mười mét, một lớp rào chắn gợn sóng hoàn toàn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cô không chỉ không rời khỏi được biển sâu, mà trước mắt ngay cả tẩm điện này cô cũng không ra nổi.
Tùng Nguyệt tức giận đ.ấ.m vào rào chắn kia, cô dùng hết dị năng cũng không thể phá vỡ sự giam cầm này, điều này khiến cô cảm thấy bất lực.
Lam Khê sẽ cho binh tôm tướng cá mang cơm ngày ba bữa đến cho cô, cơm canh tinh tế, đáng tiếc Tùng Nguyệt căn bản không có khẩu vị để hưởng thụ.
Cô ủ rũ vô cùng. Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói cợt nhả của hồ ly: "Xem ra hắn đã biết toàn bộ thân phận của cô rồi."
Tùng Nguyệt ngước mắt lên, nhìn chằm chằm một tên lính tôm cách rào chắn. Đỉnh đầu hắn có đôi râu rồng màu đỏ nhảy nhảy, thần sắc trên mặt từ cứng nhắc chuyển sang giảo hoạt.
Là Lý Ngao!
Cô nhanh chóng bò dậy chạy tới, hai tay chống lên rào chắn, gấp giọng nói: "Ngươi có cách nào không?"
Tuy rằng là kẻ địch, nhưng cùng lưu lạc vào tay Hải tộc, cũng có thể tạm thời làm đồng minh một chút, những chuyện khác cứ chờ rời khỏi đây rồi tính.
Lý Ngao sờ sờ râu rồng của mình, cười hì hì nói: "Đừng nói chạy trốn, không có hạt châu của Lam Khê, chúng ta đều sẽ c.h.ế.t đuối."
Tùng Nguyệt khó giấu vẻ thất vọng, lại nghe thấy Lý Ngao cười ý vị sâu xa: "Nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Hải tộc lệ thuộc bên ngoài sự thống trị của đế quốc, là thế lực thứ ba bí ẩn. Bọn họ cần cô, cô hoàn toàn có thể trở thành thần cứu thế của bọn họ."
Tùng Nguyệt ngẩn ngơ, không thể tin nổi nhìn Lý Ngao. Hắn nói rất thực dụng, nhưng kỳ thật không phải không có lý.
Muốn thực sự rời khỏi nơi này, chỉ có thể đường hoàng chính chính rời đi, nếu không, cô ngay cả cánh cửa này cũng không ra được.
Thấy Tùng Nguyệt trầm tư, tên lính tôm không biết đã rời đi từ lúc nào.
Trở lại chỗ cũ, Lý Ngao xoa xoa cổ tay bị trói để hoạt động, đồng thời trơ trẽn phỉ nhổ Lam Khê: "Không ngờ tộc Cá Voi Biển Sâu các ngươi cũng đê tiện như vậy, một chút cũng chẳng kém Hồ tộc bọn ta."
Lam Khê không để bụng hừ lạnh một tiếng. Hắn chỉ để ý kết quả, cũng không có thời gian chậm rãi dây dưa với cô dẫn đường nhỏ. Nguy cơ Hải tộc đã cận kề trước mắt, con số người Hải tộc c.h.ế.t đi mỗi ngày đều đang không ngừng gia tăng.
Lý Ngao đã làm giao dịch với Lam Khê, vừa nãy mới có thể đi gặp Tùng Nguyệt, nói những lời nửa thật nửa giả để dẫn dắt cô dẫn đường nhỏ đơn thuần.
Hắn đương nhiên cũng có chút áy náy, đáng tiếc, hắn là con hồ ly xảo trá vô tình, chút áy náy đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc.
Vì thế Lý Ngao nhìn Lam Khê nói: "Đừng quên ngươi đã đồng ý với ta, ta muốn bảo bối biển sâu của các ngươi."
Lam Khê liếc hắn một cái, đứng dậy sải bước rời đi.
Hắn rốt cuộc cũng đặt chân đến tẩm điện sau ngày hôm đó. Cô dẫn đường nhỏ mặc xiêm y của Hải tộc bọn họ, tà váy trắng rất dài, cô đi chân trần trên cát trắng, tóc dài xõa tung, không trang điểm phấn son nhưng vẫn phiêu phiêu d.ụ.c tiên (đẹp như tiên).
Hải tộc bất luận giống đực hay giống cái đều sinh ra với dung mạo đẹp đẽ, chủng tộc nhân ngư lại càng có vẻ ngoài mê hoặc lòng người. Nhưng giờ khắc này, Lam Khê vẫn phải thừa nhận hắn sẽ thất thần vì người trước mắt, rồi lại nghĩ đến cái nụ hôn ướt át cô từng dành cho hắn.
Ánh mắt hắn hơi tối lại trong chốc lát, chờ khi bước vào, hắn đã khôi phục vẻ mặt vô cảm ngày thường.
Trút bỏ lớp ngụy trang dối trá, Lam Khê là kẻ lạnh nhạt vô tình nhất mà Tùng Nguyệt từng gặp. Sự u tối nơi đáy mắt hắn dường như kéo dài không dứt, luôn tràn ngập lệ khí nồng đậm.
Điều này khiến hắn trông rất hung ác. Rõ ràng hắn chưa từng động thủ, nhưng khi bị ánh mắt hắn khóa chặt, cô vẫn kinh hãi cả người.
"Lam Khê, chúng ta làm giao dịch đi."
Hắn nhướng mày, có vẻ hơi hứng thú, rũ mắt nhìn cô.
Tùng Nguyệt hít sâu một hơi: "Tôi biết hiện trạng Hải tộc các anh hiện giờ, anh khăng khăng giữ tôi lại, chẳng phải cũng vì điều này sao? Tôi có thể giúp các anh."
"Sau đó?" Giọng hắn thanh đạm.
"Tôi hy vọng xong việc anh có thể cho phép tôi rời đi."
