Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư - Chương 211: Có Nỗi Khổ Không Thể Nói
Cập nhật lúc: 06/12/2025 17:19
Năm xưa, buổi kiểm tra thiên phú của Tiểu Nha Đầu này được cử hành ngay trong cung cấm, chuyện ấy thiên hạ ai ai cũng tỏ, nào phải lời đồn thổi vớ vẩn đâu, mà là sự thật do chính Thái hậu tận mắt chứng kiến!
Thái hậu đang thầm tiếc hùi hụi trong lòng, bỗng nghe Hoàng Nguyệt Ly nói vậy, chợt nhận ra có lẽ nàng đã có thể tu luyện, lòng không khỏi dâng lên một niềm vui sướng khôn tả, vội vàng đuổi theo muốn hỏi cho ra nhẽ.
Hoàng Nguyệt Ly mỉm cười, đang định đáp lời, thì bỗng dưng, khóe mắt nàng thoáng lướt qua một góc rừng đào, liền lập tức đứng bật dậy.
“Khoan đã! Các ngươi đừng đi vội!”
Thái hậu ngẩn ra: “Sao thế?”
Hoàng Nguyệt Ly chỉ tay về hướng đó, cất cao giọng nói: “Thái hậu nương nương, xin hãy khoan đưa Lưu Y Chính đi! Ly Nhi vừa rồi nghe được, hắn nói chuyện này còn có kẻ chủ mưu đứng sau! Cứ để hắn nói cho rõ ngọn ngành đã, nếu không sẽ để cho kẻ đầu sỏ thực sự lọt lưới mất!”
Thái hậu quay đầu nhìn lại, liền thấy Lưu Y Chính đang bị người ta bịt miệng, sắp bị lôi đi khuất tầm mắt.
Nàng nhíu mày nói: “Sao cơ? Còn có uẩn khúc bên trong à?”
Hoàng Nguyệt Ly gật đầu, nói: “Thái hậu nương nương, Người nghĩ mà xem, Lưu Y Chính chẳng qua chỉ là một thái y, cớ gì hắn lại cố tình nói Nhị Tỷ của ta có hỉ mạch? Hãm hại Nhị Tỷ thì hắn được lợi lộc gì chứ? Chắc chắn là có kẻ đứng sau giật dây! Người này mà không lôi ra, thì hôm nay Nhị Tỷ của ta chẳng phải đã chịu tội oan uổng rồi sao!”
Thái hậu ngẫm lại một lát, liền hiểu ra.
“Ngươi nói có lý, chuyện này… e rằng thật sự không đơn giản như vậy…”
Thục phi nhân lúc hai người đang nói chuyện, liền không ngừng ra hiệu cho đám thị vệ mau chóng lôi người đi.
Ai ngờ, vẫn chậm một bước.
“Thái hậu nương nương, chuyện này chắc chắn không đơn giản! Nhưng mà, vì một thứ cặn bã đáng ghê tởm này mà phá hỏng buổi tiệc thưởng đào của Người, thì đó là tội của thần thiếp! Cho nên, vụ án này cứ giao cho người của Hình Bộ thẩm tra đi ạ, Người cứ an tâm thưởng hoa!”
Thục phi gượng cười, cố gắng thuyết phục Thái hậu.
Hoàng Nguyệt Ly nhíu mày, “Thục phi nương nương, tuy Người có ý tốt, nhưng chuyện này phải làm cho rõ ngay bây giờ! Nhị Tỷ của ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, kết luận cuối cùng lại chỉ là thái y chẩn đoán sai? Thế này thì cũng quá không coi Võ Uy Hầu Phủ chúng ta ra gì rồi? Ta không thể để tỷ tỷ của mình phải chịu ấm ức như vậy được!”
Nàng nói một tràng đường đường chính chính, khí khái ngút trời.
Ngay cả Thái hậu cũng bị cảm động.
“Tốt! Con bé nhà ngươi, đối với tỷ tỷ thật là tốt, làm ai gia vui lòng quá…”
“Nhị Tỷ dù sao cũng là người thân của con mà…”
“Ôi, con bé ngoan, con bé ngoan…”
Thái hậu hết lời khen ngợi Hoàng Nguyệt Ly.
Thục phi và Bạch Nhược Kỳ tức đến hộc máu.
Con tiện nhân nhỏ đó mà tốt với tỷ tỷ nó ư? Nó chỉ hận không thể đẩy tỷ tỷ nó vào chỗ c.h.ế.t thì có!
Không ngờ nó được lợi rồi còn ra vẻ, rõ ràng là kẻ âm hiểm nhất, vậy mà lại lừa được cả Thái hậu mới gặp lần đầu!
Hai người có nỗi khổ mà không thể nói, uất nghẹn trong lòng tựa như nuốt phải ruồi, ghê tởm khôn cùng.
Thái hậu cuối cùng phất tay, “Mau đưa Lưu Y Chính về đây cho ai gia, để hắn khai ra kẻ chủ mưu đứng sau! Ly Nhi yên tâm, ai gia nhất định sẽ làm chủ cho hai chị em các ngươi, sẽ không để Kỳ Nhi phải chịu ấm ức vô ích đâu!”
Bạch Nhược Kỳ chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Nàng thà chịu ấm ức vô ích còn hơn! Nàng không cần Thái hậu làm chủ!
Thế nhưng, lời lẽ đều do một mình Hoàng Nguyệt Ly nói hết, căn bản không đến lượt nàng phản đối!
Lưu Y Chính như được cứu sống từ cõi c.h.ế.t, càng thêm căm hận Bạch Nhược Kỳ đến tận xương tủy.
Hắn vừa được đưa lên, lập tức quỳ rạp xuống đất, chẳng màng đến điều gì mà khai ra toàn bộ sự việc!
“Thái hậu nương nương minh giám, hôm nay Bạch Nhị tiểu thư bị xuất huyết rồi ngất đi, đúng là do uống phải rượu đã bị hạ dược, nhưng người hạ d.ư.ợ.c không phải ai khác, mà chính là bản thân Bạch Nhược Kỳ!”
--------------------
