Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư - Chương 77: Ngươi Đúng Là Đồ Lòng Dạ Rắn Rết!
Cập nhật lúc: 06/12/2025 11:28
Tiểu Chính Thái vừa mới chạy được hai bước, đã bị Hoàng Nguyệt Ly từ phía sau túm lấy cổ áo, xách ngược trở lại.
“Hay lắm! Ta cứ thắc mắc sao bữa tối dạo này, trên đùi gà lúc nào cũng có mấy vết răng đáng ngờ, hóa ra là do tên trộm vặt nhà ngươi ăn vụng! Ngươi còn nếm thử từng cái một, có đúng không?”
“Ực…”
Tiểu Chính Thái nhận ra mình đã lỡ lời, bèn rụt cổ lại.
Nhưng rất nhanh, hắn lại hùng hồn nói: “Hừ, lần trước ta giúp ngươi phun lửa, chính miệng ngươi đã hứa với ta, bữa nào cũng sẽ cho ta ăn thịt, lẽ nào ngươi định nuốt lời?”
“Ta có nói sẽ cho ngươi ăn thịt, nhưng đâu có bảo ngươi đi ăn vụng!”
Tiểu Chính Thái nghiêng đầu, vênh váo đáp: “Thì đã sao? Tiểu gia đây ăn đùi gà nhà ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi đấy! Nếu không phải tay nghề của đầu bếp nhà ngươi cũng tạm coi là được, tiểu gia ta còn chẳng thèm ăn đâu!”
“Ồ, thì ra là nể mặt ta…”
“Thì sao nào!”
Hoàng Nguyệt Ly cười như không cười, nói: “Chẳng trách người ta thường bảo, dạy dỗ trẻ con phải nghiêm khắc, không được nuông chiều quá, xem ra là do ta thiếu kinh nghiệm rồi.”
Tiểu Chính Thái ngẩng đầu lên, chợt thấy nụ cười của Nữ Ma Đầu có phần âm u, đáng sợ, trong lòng lập tức dấy lên một cảm giác nguy hiểm.
Hắn lùi lại một bước, “Ngươi… ngươi định làm gì? Ta cảnh cáo ngươi…”
Chưa để hắn nói hết lời, Hoàng Nguyệt Ly đã một tay bế thốc hắn lên, úp mặt xuống, chổng m.ô.n.g lên trời, đặt ngay ngắn trên đùi mình.
Nàng vừa giơ tay lên, Tiểu Chính Thái đã sợ đến mức mặt mày tái mét, lập tức gào khóc t.h.ả.m thiết.
“Cứu mạng! Nữ Ma Đầu sắp đ.á.n.h người! Hu hu hu, ngươi ức h.i.ế.p một Tiểu Phượng Hoàng không cha không mẹ, không có cả ca ca như ta! Ngươi đúng là đồ lòng dạ rắn rết! Được thôi, ngươi cứ đ.á.n.h đi, đ.á.n.h c.h.ế.t ta đi, rồi sẽ chẳng còn ai nói cho ngươi biết cách mở cái hộp kia nữa đâu!”
Hắn vừa gào la, vừa vặn vẹo cái cổ, len lén nhìn trộm sắc mặt của Hoàng Nguyệt Ly qua kẽ tay.
Hoàng Nguyệt Ly đương nhiên để ý thấy ánh mắt lén lút của hắn, nhất thời dở khóc dở cười.
Tên nhóc quỷ này học đâu ra cái thói ấy không biết, làm như thể nàng sắp đ.á.n.h c.h.ế.t hắn đến nơi vậy.
Đừng nhìn hắn khóc lóc t.h.ả.m thương như thế, chứ thật ra trên mặt chẳng có lấy một giọt nước mắt. Hơn nữa, tay nàng còn chưa chạm vào m.ô.n.g hắn, vậy mà hắn đã khóc lóc om sòm, lại còn khóc rất hăng nữa chứ, phải không?
Có điều, vừa nghe Tiểu Chính Thái nhắc đến cái hộp, nàng vẫn thả hắn ra.
“Ngươi biết chuyện về cái hộp đó sao?”
Hoàng Nguyệt Ly không cho rằng trình độ về Huyền Khí của mình lại thua kém người khác, vì vậy, chỉ có thể nói rằng cái hộp kia có điểm gì đó bất thường.
Tuy nàng không nhìn ra được, nhưng Tiểu Phượng Hoàng dẫu sao cũng là Thần thú, cho dù có hơi không đáng tin cậy một chút, thì kiến thức chắc chắn vẫn hơn nàng, biết đâu hắn lại thật sự nói ra được manh mối gì đó.
Tiểu Phượng Hoàng đảo tròn con ngươi, cười hì hì: “Hì hì, chuyện này thì…”
Hoàng Nguyệt Ly vừa thấy ánh mắt này, liền biết ngay tên nhóc kiêu căng này vẫn chưa biết điều, lại định giở trò làm cao đây mà.
Nàng lập tức cắt ngang lời hắn: “Tiểu Vượng Tài, ta phải nhắc nhở ngươi một câu nhé, chuyện ngày hôm qua, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, hôm nay ngươi liệu mà ăn nói cho cẩn thận đấy!”
“Hôm qua? Hôm qua có chuyện gì sao?” Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngác hỏi.
Hoàng Nguyệt Ly cười híp mắt, nói: “Tên nhóc con này, ngươi là Khế Ước Khí Linh của ta cơ mà, tại sao tối hôm qua ta gọi ngươi lâu như vậy, mà ngươi lại chẳng thấy tăm hơi đâu thế?”
Tối hôm qua, lúc Thiên Trân Các Các Chủ xuất hiện, Hoàng Nguyệt Ly đã từng nghĩ đến việc triệu hồi Tiểu Phượng Hoàng ra, phun một ngụm Phượng Hoàng Chân Hỏa, dù không thiêu c.h.ế.t hắn thì cũng đủ khiến tên đó phải lập tức cuốn gói cút đi!
Nào ngờ, tên nhóc này vào thời khắc mấu chốt lại chẳng đáng tin chút nào, gọi thế nào cũng không thấy đáp lời, khiến nàng vô cùng nghi ngờ rằng hắn lại chạy đi đâu đó ăn vụng rồi.
--------------------
