Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí - Chương 7: Quán Bán Đồ Ăn Sáng
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:13
Vừa qua Lạp Bát, sau trận tuyết lớn này, thời tiết càng trở nên lạnh hơn, trên đường phố thưa thớt bóng người, Lạc Anh mở cửa sớm cũng không có mấy ai.
Người xưa thường nói, khi tuyết rơi thì không lạnh, tuyết tan rồi mới lạnh. Nhiệt độ ngày hôm nay lại giảm thêm mười độ, nếu gội đầu mà chưa sấy khô đã ra ngoài, tóc sẽ đóng băng ngay lập tức.
Lạc Anh mở quán chưa đầy một tháng, nhưng cửa hàng nhỏ đã thu hút được một lượng khách quen.
Không có gì khác, chỉ vì đồ ăn quá ngon!
Vì vốn liếng không đủ, cộng thêm việc Lạc Anh vẫn đang làm quen với các loại nguyên liệu, gia vị, và thói quen ăn uống của người hiện đại, nên trong một tháng qua cô chủ yếu làm các món ăn sáng từ bột mì, đến nỗi những người hàng xóm xung quanh đều nghĩ đây là một quán ăn sáng.
Các món như bánh bao lớn nóng hổi, há cảo nhỏ, tiểu long bao, bánh bao chiên, sủi cảo, bún nước, cô đều làm qua hết.
Một là, đây đều là những món ăn hợp khẩu vị số đông. Hai là, gạo và bột mì không đắt, nếu nhập các loại hải sản cao cấp mà không có ai gọi thì sẽ lãng phí. Giá cả cũng đắt, Lạc Anh hiện tại thực sự là rỗng túi, chỉ có thể tạm thời bán đồ ăn sáng để kiếm chút tiền lời.
Hiện tại, giá đồ ăn sáng ở chỗ Lạc Anh đắt hơn một chút so với các quán khác, nhưng hương vị cũng hoàn toàn khác. Cùng là cháo trắng, cùng là há cảo nhỏ, thậm chí là bánh bao có cùng nhân, nhưng hương vị làm ra đều ngon hơn rất nhiều. Ăn một lần, vị giác sẽ có sự so sánh, những người thường xuyên chạy việc vặt bên ngoài cũng sẵn lòng ăn một bữa sáng ngon miệng rồi mới đi làm.
Thực đơn bữa sáng của Lạc Anh mỗi ngày không cố định, cô cũng không muốn luôn làm một món, thay đổi đa dạng các món ăn để không làm mất đi tay nghề của mình.
Cơ thể người cháu gái mà cô nhập vào không quá yếu đuối, nhưng cũng không hẳn là tốt, sức lực không đủ lớn. Lạc Anh đã luyện tập một tháng, toàn thân trở nên khỏe khoắn, có thể sử dụng d.a.o thái và chảo gang một cách điệu nghệ.
Cửa hàng vừa mở, chàng trai trẻ mọi hôm đã đến báo danh đúng giờ.
“Bà chủ, hai cái bánh ngô, một quả trứng trà, thêm một bát cháo và một món dưa muối.”
Đồ ăn đều được Lạc Anh chuẩn bị sẵn, giữ ấm từng món. Sau khi gọi món là có ngay.
Trong quán chỉ có một mình Lạc Anh, từ nấu cháo, luộc trứng đến làm bánh đều do cô quán xuyến. Điều này khiến cô có chút không quen, không phải vì quá bận rộn không xoay xở kịp, mà chỉ vì trong nhiều năm qua, trong Ngự Thiện Phòng có vô số người phụ việc cho cô, từ đệ tử, cấp dưới, học trò, đến những người muốn bái sư, muốn học lén, muốn lấy lòng. Xung quanh cô chưa bao giờ thiếu người.
Truyện được dịch bởi Hằng Kio
Có những lúc Lạc Anh bận rộn, theo bản năng định gọi người phụ bếp làm gì đó, nhưng ngay lập tức cô nhận ra, đúng rồi, đây không phải là ở Đại Lương, không phải ở trong cung, mà là ở thời hiện đại.
Dương Điền bưng khay thức ăn đến chỗ ngồi, gần đây các vai diễn ngày càng ít, sáng nay cậu vừa nhận được một công việc trong nhóm Zalo, một vai quần chúng lúc 9 giờ. Trời lạnh như thế này, nhưng so với ngày thường, công việc này còn có thêm trợ cấp thời tiết lạnh, quay vài tiếng đồng hồ, kiếm được thêm mấy chục tệ, chỉ là phải chịu khổ một chút.
Cậu đến phim trường phương Bắc này, tính ra cũng chỉ được hơn nửa năm. Sau kỳ thi đại học tháng 6, với số điểm hơn 300, ngoài trường cao đẳng ra thì chỉ còn trường kỹ thuật. Khi đó, cậu vẫn còn ôm mộng lớn. Câu nói “Sau kỳ thi đại học, mỗi người một ngả” không sai, nhìn các bạn học lần lượt đi học ở các nơi khác, gia đình Dương Điền không khá giả, cả nhà vay tiền cho cậu đi học cao đẳng, cậu cũng không muốn. Vốn dĩ đã không có cái đầu giỏi học hành, cần gì phải vậy?
Thế rồi nghe người thân làm việc ở phim trường nói, ở đây ngày nào cũng có việc, lương trả ngay, Dương Điền đẹp trai, nổi tiếng khắp cả mười làng tám xã. Nếu có năng lực ký hợp đồng với công ty quản lý, giống như những ngôi sao lớn trên phim truyền hình, tùy tiện quay cái gì đó, chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền sao?
Nhưng khi thực sự đến phim trường phương Bắc, cậu đã được hiện thực cho một bài học. Dương Điền từng tự hào, tự cao tự đại, nhưng khi đến đây, điều không thiếu nhất chính là trai xinh gái đẹp. Khi đứng trong hàng ngũ diễn viên đều có những người cao hơn cậu, vóc dáng đẹp hơn, xuất thân chính quy, cậu đặt mình vào đám đông này, ngay lập tức trở nên mờ nhạt.
Sau khi lăn lộn vài đoàn phim, nhìn thấy những ngôi sao lớn, diễn viên thực thụ, những suy nghĩ so sánh trước đây cũng dần tan biến. Đầu người ta còn nhỏ hơn mình một vòng, mặt chỉ bằng bàn tay, người so với người, thật là tức c.h.ế.t người.