Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 143
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:37
Là một người chơi RPG vinh dự, Biệt Vũ rất khó kiểm soát bản thân không nhặt lấy những thứ này.
Biệt Vũ cẩn thận đặt chùm nho xanh nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay vào lòng bàn tay Ứng Tu Nhan.
“Đây là nho mẫu đơn, thưởng cho ngươi, tiếp tục cố gắng nhé.” Biệt Vũ ôn hòa nói.
Ứng Tu Nhan nhìn chùm nho trước mắt hỏi: “Nho mẫu đơn?”
Biệt Vũ gật đầu: “Đúng, đây là tên của chùm nho xanh này. Toàn bộ Tu tiên giới, e rằng chỉ có ta mới có chùm nho mẫu đơn này. Nay ta ban thưởng nó cho ngươi, sư đệ.”
Ở cả Tu tiên giới dĩ nhiên chỉ có Biệt Vũ sở hữu chùm nho này bởi vì lúc này cái tên nho mẫu đơn còn chưa được phát minh ra.
Ứng Tu Nhan nghe Biệt Vũ nói đây là chùm nho mẫu đơn duy nhất thì lập tức cảm nhận được sự coi trọng của Biệt Vũ đối với mình, toàn bộ sát khí trước đó đều biến mất.
Ứng Tu Nhan cẩn thận nâng niu chùm nho xanh này, như thể đây là một bảo vật quý giá, chứ không phải một chùm nho xanh.
“Đa tạ sư tỷ.” Ứng Tu Nhan ngẩng đầu nói cảm ơn Biệt Vũ.
Trong lòng Ứng Tu Nhan trào dâng cảm xúc phức tạp, tuy hắn là hỗn huyết giữa người và quỷ nhưng mẫu thân nhân tộc của hắn đã mất từ rất sớm. Dù hắn là con trai của thành chủ Ứng Tân thành, hắn cũng từng phải chịu không ít sự kỳ thị vì thân phận hỗn huyết giữa người và quỷ.
Hắn căm ghét nhân tộc, nhưng cũng chẳng thể làm gì được vì biên giới Quỷ tộc đã dán đầy lệnh truy nã hắn.
Hắn đành phải mai phục trong nhân tộc để tĩnh dưỡng và khôi phục.
Thế nhưng giờ đây, Đại sư tỷ mà hắn mới quen vài ngày, ngay lần đầu gặp mặt đã sửa đổi tông quy của Lăng Vân Tông vì hắn. Giờ lại trực tiếp nói với hắn rằng nàng vô cùng tin tưởng hắn, còn quan tâm hắn, giao cho hắn chùm nho mẫu đơn duy nhất trong Tu tiên giới.
Ứng Tu Nhan rất thông minh, hắn có thể thông qua quan sát để phán đoán một số chuyện. Ví dụ như Biệt Vũ đã thay đổi nội dung trên Tông quy Thạch thông qua việc gõ bàn phím.
Mục tiêu ban đầu của Ứng Tu Nhan là Bạch Linh, người sở hữu kiếm cốt. Để có thể gia nhập Vạn Lam Môn, hắn đã điều tra và chuẩn bị rất nhiều.
Kết quả không bao lâu sau đó, danh tiếng của Biệt Vũ đột nhiên lan rộng ở Nam Cảnh.
Ứng Tu Nhan lập tức quay sang điều tra Biệt Vũ, cuối cùng đã xác định Biệt Vũ là mục tiêu của mình.
Vốn dĩ Ứng Tu Nhan đã chuẩn bị tâm lý để bị lạnh nhạt hoặc bị đối xử lạnh lùng, thế nhưng trên dưới Nhận Kiếm Phong đều đối xử tốt với hắn, Biệt Vũ càng tin tưởng hắn, khuyến khích hắn, còn ban thưởng cho hắn.
Điều này khiến Ứng Tu Nhan cảm nhận được chút ấm áp đến từ nhân gian.
… Nhân tộc cũng chẳng đáng ghét như hắn vẫn tưởng.
“Ta nhất định sẽ nếm thử thật kỹ.” Ứng Tu Nhan nghiêm túc nhìn Biệt Vũ đáp lời.
Biệt Vũ khẽ gật đầu.
Sau khi Ứng Tu Nhan rời đi, Biệt Vũ thở phào nhẹ nhõm, dễ dỗ thật đấy, một chùm nho đã khiến hắn vui vẻ đến vậy, chẳng tốn một xu, quả là một món hời lớn.
Ứng Tu Nhan cuộn mình dưới cây tuyết tùng, thưởng thức nho mẫu đơn mà Biệt Vũ đưa cho. Hương vị thanh ngọt của nho lan tỏa trong khoang miệng hắn, hắn thỏa mãn nheo mắt lại.
Một đệ tử Nhận Kiếm Phong đi ngang qua thấy dáng vẻ của Ứng Tu Nhan thì không khỏi trêu chọc mà hỏi: “Tiểu sư huynh, đang ăn gì thế? Chia cho ta một ít đi.”
Ứng Tu Nhan ngẩng đầu lên, hắn giấu chùm nho xanh trong tay vào ống tay áo, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn vài phần cảnh cáo cùng với khí thế lạnh lùng và nguy hiểm.
Đệ tử Nhận Kiếm Phong kia sợ đến run cả người, lắp bắp nói: “Ta... Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tiểu sư huynh, huynh cứ giữ lấy mà dùng.”
Sau đó hắn ta vội vã chạy đi. Khí thế của Ứng Tu Nhan quả thật quá đáng sợ.
Sau khi đệ tử Nhận Kiếm Phong rời đi, Ứng Tu Nhan mới từ từ thu lại khí thế của mình.
Hôm nay Biệt Vũ xuống núi một chuyến, nàng đến Minh Dược Phong ở kế bên để thăm Giang Lan, tức Giang sư tỷ.
Thiên phú và nhân duyên của Giang sư tỷ rất tốt, tuy chỉ là một đệ tử nội môn bình thường của Minh Dược Phong, nhưng mọi người đều yêu mến nàng ấy.
Biệt Vũ thấy Giang Lan sống rất tốt, cũng yên lòng.
Hai người đã lâu không gặp nên vừa tản bộ vừa trò chuyện những điều thân mật.
“Đến đây thôi nhé, Giang sư tỷ. Ta có thể tự mình trở về rồi.” Biệt Vũ nói.
Nơi này cũng chỉ cách Nhận Kiếm Phong vài trăm mét, Giang Lan nhìn rồi gật đầu.
“Vậy chúng ta chia tay tại đây vậy.” Giang Lan nói.
Biệt Vũ gật đầu, nàng dõi mắt nhìn Giang Lan đi được một đoạn rồi mới quay người lại đi về Nhận Kiếm Phong.
Tuy chỉ cách vài trăm mét nhưng đôi khi Biệt Vũ cũng rất hưởng thụ cảm giác tản bộ như vậy. Nhìn Nhận Kiếm Phong vào buổi tối từ dưới núi lên, quả là vô cùng tráng lệ.
Lúc này, một bóng đen lao vút ra từ trong góc.
Biệt Vũ giật mình, vô thức rút bàn phím ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt.
“Tủ của ta động rồi, ta không chơi nữa.” Biệt Vũ vô thức nói.
“Là ta, Biệt Cơ Nguyệt.” Bóng đen dùng giọng trầm thấp, không cam lòng nói.
Biệt Vũ nghe thấy giọng nói này nhưng không hề cảm thấy quen tai chút nào.
“Ngươi là ai?” Biệt Vũ hỏi.
Tối mịt như thế này, đột nhiên từ trong bụi cỏ lao ra, thật đáng sợ.
Nếu không phải nàng biết mình xuyên không vào thế giới tu tiên thì suýt chút nữa đã tưởng mình lạc vào Silent Hill hay Outlast 2 rồi.
Bóng đen đó quẹt sáng chiếc đèn dầu trong tay, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu cuối cùng cũng soi rõ khuôn mặt của bóng đen.
Là Đường Vô Hám.
Đường Vô Hám khoác y phục của đệ tử bình thường, trông có phần cũ nát. Chiếc đèn hắn cầm trong tay cũng không phải Vạn Hoa Lưu Ly Đăng xa xỉ mà hắn từng quen dùng, thậm chí không phải một chiếc đèn lồng mà chỉ là một chiếc đèn dầu đơn giản, loại mà dân thường của Thanh Đài trấn sẽ dùng.
Hiện nay, tuy hắn vẫn mang danh phong chủ Thanh Đan Phong nhưng kể từ khi Biệt Vũ đặt kết giới tại Thanh Đan Phong, cấm hắn ra vào thì hắn thậm chí còn không thể lên được Thanh Đan Phong.
Làm gì có phong chủ một đỉnh núi nào mà lại phải ở trong thảo ốc dưới chân Thanh Đan Phong… Không phải không ở nổi đại trạch xa hoa mà ở thảo ốc tiết kiệm hơn thôi.
Thôi được rồi, hiện giờ Đường Vô Hám và Thanh Đan Phong đều nghèo túng vô cùng, làm gì còn xây nổi phủ đệ lớn chứ?