Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 149
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:38
Biệt Vũ cau mày, nàng không cam lòng nói: “Tám giờ cũng quá sớm rồi, hơn nữa Thiên Kiến Phong cách Nhận Kiếm Phong chỉ có một đoạn đường.”
Để sao chép tiên thuyền mà phải dậy sớm như vậy cũng quá phiền phức.
Hay là nàng cứ dùng phần mềm mô hình hóa dựng một chiếc xe buýt lớn rồi kết xuất ra mà dùng cho rồi.
Thiết Nhu Tâm lập tức đổi lời: “Nếu đã vậy, vậy thì một giờ chiều. Đến lúc đó ta sẽ điều khiển tiên thuyền đến Nhận Kiếm Phong, như vậy đệ tử Nhận Kiếm Phong cũng có nhiều thời gian hơn để thu dọn chuẩn bị.”
Biệt Vũ gãi gãi gáy, Thiết Nhu Tâm quả thật quá mức chu đáo, nàng suýt nữa không nỡ từ chối đối phương.
“Thế này cũng được nhưng ta thấy ngươi cứ mang tiên thuyền…” ra đây cho ta xem một chút, sao chép lại là được, hà tất phải đợi đến ngày mai.
Thiết Nhu Tâm nở nụ cười trên gương mặt, ánh mắt nàng ấy nhìn chằm chằm Biệt Vũ xen lẫn vẻ sùng bái và cẩn trọng, nàng ấy gần như không kìm nén được nụ cười của mình mà khẽ nói: “Vậy thì cứ thế quyết định. Một giờ chiều ngày mai.”
Thiết Nhu Tâm nói xong thì xoay người, cất bước rời đi.
Đúng như Thiết Nhu Tâm đã nói, vào một giờ chiều, nàng ấy điều khiển tiên thuyền đúng giờ đậu trên đỉnh Nhận Kiếm Phong.
Tiên thuyền của nàng ấy khiến không ít đệ tử Nhận Kiếm Phong phải kinh ngạc thốt lên. Tiên thuyền của của Thiết Nhu Tâm không phải là chiếc được thuê từ Lễ Đãi Phong hôm qua mà đêm qua nàng ấy đã khẩn cầu Thiết phong chủ một hồi lâu, cuối cùng mới khiến Thiết phong chủ đồng ý cho nàng dùng tiên thuyền cất giữ riêng của hắn ta ra.
Tiên thuyền này bất kể về phẩm chất, ngoại hình hay kích thước, đều tốt hơn gấp bội so với tiên thuyền thuê từ Lễ Đãi Phong.
Nghe tiếng reo hò kinh ngạc từ các đệ tử Nhận Kiếm Phong xung quanh, Thiết Nhu Tâm không kìm được mà khẽ kiêu hãnh ngẩng cằm, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Xem ra, với sự hiểu biết của nàng ấy về Biệt sư tỷ thì chiếc tiên thuyền lộng lẫy thế này hẳn là đủ để khiến sư tỷ phải ngoan ngoãn nghe lời?
Thiết Nhu Tâm đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Biệt Vũ.
Vài phút sau, Biệt Vũ ôm theo bàn phím của nàng đến.
Đúng như Thiết Nhu Tâm dự đoán, sau khi Biệt Vũ thấy tiên thuyền lộng lẫy của nàng ấy, đầu tiên là kinh ngạc hai giây rồi sau đó hài lòng gật đầu.
“Biệt sư tỷ, mau dẫn các đệ tử Nhận Kiếm Phong lên tiên thuyền đi.” Thiết Nhu Tâm nói: “Đây là tiên thuyền mà cữu cữu của ta cho ta mượn, toàn bộ Tu tiên giới chỉ có duy nhất một chiếc này. Nay ta mời tỷ cùng các đệ tử Nhận Kiếm Phong đồng hành.”
Biệt Vũ kì lạ nhìn Thiết Nhu Tâm một cái rồi nói: “Không sao, rất nhanh Tu tiên giới sẽ không chỉ có một chiếc đâu.”
Nàng nói rồi triệu hoán tiên thuyền đã sao chép ra.
Một chiếc tiên thuyền y hệt chiếc của Thiết Nhu Tâm xuất hiện tại chỗ, Biệt Vũ chỉ huy các đệ tử lên Tiên Chu.
“Đa tạ Thiết sư muội đã rộng lòng giúp đỡ.” Biệt Vũ chắp tay vái chào Thiết Nhu Tâm rồi cảm thán: “Nếu không có muội, chúng ta e rằng chẳng thể ngồi được tiên thuyền đẹp đẽ thế này.”
Nụ cười trên gương mặt Thiết Nhu Tâm dần tắt ngúm.
Nàng ấy bất ngờ nhìn tiên thuyền khác đang đậu bên cạnh rồi nhìn Biệt Vũ chỉ huy các đệ tử Nhận Kiếm Phong lên tiên thuyền.
Nàng ấy chỉ biết Biệt Vũ có thể học được kỹ năng của người khác, chuyện Trương Hành Việt đánh cược thua mất mấy trăm thanh linh kiếm của Thiên Kiến Phong không thể giấu giếm được lâu ở Thiên Kiến Phong.
Nhưng Thiết Nhu Tâm vạn lần không ngờ tới Biệt Vũ không những có thể sao chép kiếm kỹ mà còn có thể tái tạo ra một tiên thuyền độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Thiết Nhu Tâm: “...”
Nàng ấy hơi đau lòng, nàng ấy thừa nhận thái độ của nàng ấy đối với Biệt Vũ trước đây khá tệ, đặc biệt là khi liên quan đến tên ăn mày kia.
Thế nhưng giờ đây Thiết Nhu Tâm thật lòng muốn hòa hoãn mối quan hệ với Biệt Vũ nhưng khi nhìn Biệt Vũ sao chép tiên thuyền trước mặt nàng ấy, nàng ấy cảm thấy mình lại bị Biệt Vũ cự tuyệt lần nữa, điều này cũng khiến nàng ấy thấy mình thật đa tình.
Nàng ấy lại muốn khóc, hiếm khi nàng ấy nghiêm túc như vậy một lần, thế mà Biệt Vũ lại khiến nàng ấy thua thảm đến thế.
“Muội sao vậy?” Biệt Vũ quan tâm hỏi nhưng Biệt Vũ không nhìn ra Thiết Nhu Tâm đang nghĩ gì, khi Biệt Vũ có nhu cầu thì nàng sẽ trở thành kẻ cứng nhắc nhất trong số những kẻ cứng nhắc.
“Muội không còn thích cười nữa rồi.” Biệt Vũ nói.
Thiết Nhu Tâm: ... Nàng ấy còn có thể cười nổi sao?
Đến Nhận Kiếm Phong khoe mẽ mà đáp án Biệt Vũ đưa ra lại là vũ khí của muội đây ư? Giờ là của ta rồi.
Thiết Nhu Tâm trừng mắt nhìn Biệt Vũ một cái rồi phất vạt áo bước lên tiên thuyền rồi không quay đầu lại rời đi.
“Nàng ấy làm sao vậy?” Biệt Vũ không hiểu gì hỏi.
Tri Lạc vẫn đứng bên cạnh khẽ nói: “Đại khái là tỷ đã làm tổn thương trái tim của một thiếu nữ vô tội. Có lẽ nàng ấy thật lòng muốn hòa hoãn mối quan hệ với tỷ.”
Biệt Vũ vô tội chớp mắt: “Ngay từ đầu ta đã nói với muội ấy rồi, ta chỉ muốn nhìn thoáng qua tiên thuyền của muội ấy mà thôi, ta có nói là muốn đi cùng muội ấy đâu.”
Ứng Tu Nhan bước xuống từ trên tiên thuyền rồi ân cần nhìn về phía Biệt Vũ: “Sư tỷ, ta đã mang hết hành lý lên rồi.”
“Làm tốt lắm.” Biệt Vũ vỗ vỗ vai Ứng Tu Nhan.
Ứng Tu Nhan lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, hệt như một chú chó con đáng yêu.
Nếu không phải Biệt Vũ nắm giữ kịch bản, biết Ứng Tu Nhan là nam phụ si tình chuẩn mực, lòng dạ thâm độc, thỉnh thoảng lại đứng bên bờ vực hắc hóa trong nguyên tác thì nàng đã suýt không kìm được mà động lòng trước Ứng Tu Nhan rồi.
Sự tồn tại của Ứng Tu Nhan cứ như một nhân vật có sức hút lớn trong những cuộc chạy đua sinh tử, dù biết hắn không có ý tốt, cũng không kìm được muốn lại gần.
May mắn thay Biệt Vũ có ý chí kiên định, nàng thích những người che mặt nên giờ đây khi đối mặt với Ứng Tu Nhan, nàng vẫn có thể dỗ hắn như cún con.
Ứng Tu Nhan chỉ nghe được một phần đoạn đối thoại giữa Tri Lạc và Biệt Vũ, hắn giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi Tri Lạc: “Tri sư muội, vừa rồi có chuyện gì vậy?”
Tri Lạc đơn giản thuật lại cho Ứng Tu Nhan về ân oán tình cừu giữa Biệt Vũ và Thiên Kiến Phong, chủ yếu là đoạn Thiết Nhu Tâm muốn lấy lòng Biệt Vũ lúc này.
Ứng Tu Nhan liếc nhìn hướng Thiết Nhu Tâm rời đi, vẻ mặt hắn bỗng trở nên rất âm u.
Tuy trước đây Ứng Tu Nhan bị Biệt Vũ thao túng tâm lý mà chẳng thể chối từ.
Hắn tin vào những lời vô nghĩa Biệt Vũ nói ra nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thái độ lúc gần lúc xa, hoàn toàn không xem trọng của Biệt Vũ đối với hắn.