Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 248
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:47
“……Ta không có ý này.” Vị trưởng lão kia lộ ra nụ cười cứng ngắc. Ông ta hoàn toàn không ngờ Biệt Vũ lại đột nhiên tới, cũng không ngờ Biệt Vũ đã nghe thấy những lời ông ta vừa nói.
“Tà Kiện Tiên, người đã đến rồi.” Chính Dương tông chủ lập tức bước xuống từ trên ghế. Hắn cung kính đón Biệt Vũ đến chiếc ghế ngay bên cạnh mình.
Hắn đã an bài cho Biệt Vũ một vị trí ngay bên cạnh mình, không có sự chênh lệch cao thấp, hoàn toàn bình đẳng. Vật liệu làm chiếc ghế này xem ra cũng đắt hơn rất nhiều so với chiếc ghế tông chủ tạm thời của hắn. Có thể thấy, đây chính là địa vị của Biệt Vũ tại Lăng Vân Tông hiện giờ.
“Người có hài lòng với vị trí này không? Hay cần cao hơn chút nữa?” Chính Dương quan tâm hỏi.
Biệt Vũ đáp: “Cứ ở đây đi, nơi này tầm nhìn tốt.”
Biệt Vũ an tọa xuống ghế. Nàng dùng cằm chống tay, chậm rãi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở vị trưởng lão vừa rồi đã công kích Chấp Vân Kiếm Tiên.
“Vị trưởng lão này hiện nay đã bao nhiêu tuổi rồi?” Biệt Vũ hỏi.
Vị trưởng lão kia cũng không rõ ý của Biệt Vũ, chỉ thành thật đáp: “Bẩm Kiện Tiên, lão già này hiện nay đã được hai ngàn năm trăm tuổi.”
Biệt Vũ gật đầu: “Ta thấy ngươi tuổi đã cao rồi, không cần thiết mỗi sáng sớm phải leo lên Triều Nhật Phong để dự họp đâu. Giờ này đã qua giờ Ngọ rồi, chắc hẳn sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể của ngươi. Ngươi nên về hưu mà trồng trọt, an hưởng tuổi già đi thôi. Ngươi đã mua bảo hiểm dưỡng lão chưa?”
Sắc mặt của vị trưởng lão đã nghe ra ý tứ của Biệt Vũ lập tức biến đổi: “Kiện Tiên, thân tàn này của ta vẫn còn bò được. Chẳng qua chỉ là triều hội mà thôi, nào phải việc gì trọng đại.”
Nếu bị Biệt Vũ tước bỏ khỏi vị trí trọng yếu. Ông ta sẽ không còn nhận được sự tôn trọng của các trưởng lão khác nữa và sẽ trở thành một nhân vật bên lề.
Biệt Vũ gật đầu, kế đó tuyên bố: “Kể từ hôm nay trở đi, các trưởng lão và phong chủ nào có tuổi đời vượt quá hai nghìn năm trăm, sau này đều không cần đến tham dự triều hội nữa.”
Những người có tuổi đời hơn hai nghìn năm trăm trong đại điện không ít, tất cả mọi người đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Biệt Vũ.
Phải biết rằng trận đại tàn sát ngày hôm qua đã khiến số lượng người giảm đi, nếu không phải vì đại điện hiện giờ vẫn chưa được trùng tu xong thì e rằng nơi này sẽ trống rỗng hơn nhiều.
Chính Dương tông chủ cũng cảm thấy không ổn. Mặc dù một bộ phận trưởng lão đã bị tuổi tác ăn mòn mà trở nên ngu ngốc, nhưng bộ phận trưởng lão còn lại thật lòng muốn Lăng Vân Tông phát triển tốt đẹp. Nhát đao này của Biệt Vũ coi như đã c.h.é.m vào huyết mạch chính của Lăng Vân Tông.
“Kiếm Tiên, điều này có hơi chưa thỏa đáng chăng…?” Chính Dương tông chủ hỏi.
Duẫn Phong chủ của Luyện Phong cười nói: “Kiếm Tiên đây là muốn khai trừ ta sao?”
Duẫn Phong chủ trông có vẻ trẻ tuổi nhưng thực tế đã có tuổi đời khoảng ba ngàn năm.
“Sao có thể. Duẫn Phong chủ làm việc quả quyết, công bằng hơn so với đa số các vị phong chủ khác, Lăng Vân Tông chúng ta cần những nhân tài như vậy.” Biệt Vũ đáp.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã như vậy, vậy các vị trưởng lão có tuổi đời hai ngàn năm trăm tuổi hãy lui về nghỉ ngơi đi.”
Lần này Biệt Vũ lộ ra vẻ rất cố ý bởi vì trong số tất cả các trưởng lão có mặt, chỉ có vị trưởng lão vừa gây khó dễ cho Chấp Vân Kiếm Tiên là vừa đúng hai ngàn năm trăm tuổi, ông ta mới vừa qua tiệc thọ xong.
Các trưởng lão, phong chủ không bị ảnh hưởng đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ bất chấp lương tâm lớn tiếng khen ngợi Biệt Vũ trẻ tuổi tài cao, công bằng chính trực. Dù sao thì nhát đao cũng không rơi trúng người bọn họ, bọn họ chỉ biết cảm tạ Biệt Vũ đã không để nhát đao rơi xuống mình.
Chính Dương tông chủ cũng hài lòng nói: “Nếu đã như vậy thì cứ theo lời Tà Kiện Tiên mà làm.”
Còn về vị trưởng lão xui xẻo kia, là do ông ta không tự quản tốt cái miệng mình, hoàn toàn là tự bản thân chuốc lấy.
Vị trưởng lão kia muốn khóc cũng không ra nước mắt, thu dọn hành lý rời khỏi Triều Nhật Phong. Giờ đây, tất cả mọi người trên Triều Nhật Phong đều hướng về phía Biệt Vũ, làm sao ông ta dám mở miệng.
Sau đó, buổi thiết triều sáng, à không, buổi thiết triều trưa tiếp tục diễn ra. Biệt Vũ chỉ ngồi lắng nghe.
Nàng bãi miễn chức phong chủ của Chấp Vân Kiếm Tiên, bổ nhiệm hắn làm đội trưởng đội bảo an, đồng thời sắp xếp cho vài trưởng lão làm bảo an để làm trợ thủ cho hắn. Chính là mấy vị trưởng lão thỉnh thoảng lại gây khó dễ cho Chấp Vân Kiếm Tiên.
Nước đi này của Biệt Vũ đã thể hiện rõ sự cưng chiều sư tôn. Dù sao đội trưởng đội bảo an chỉ cần họp bảo an định kỳ mỗi tuần là được, còn lại không cần làm gì khác.
Còn những bảo an kia, bọn họ cần dẫn đệ tử Tư Luật Các đi tuần tra các phong. Biệt Vũ rõ ràng muốn hành hạ bọn họ, bắt bọn họ làm những việc nặng nhọc.
Cái gọi là bảo an này cũng là một vỏ bọc được tạo ra riêng cho Chấp Vân Kiếm Tiên.
“Nếu đã như vậy thì buổi thiết triều sáng đến đây kết thúc chứ?” Chính Dương tông chủ hỏi Biệt Vũ.
Biệt Vũ lắc đầu: “Khoan đã, chư vị. Ta còn một thứ muốn chia sẻ với các vị.” Rồi nàng lấy ra một cái hộp nhỏ vuông vắn bằng lòng bàn tay từ túi gấm ra.
Các phong chủ, trưởng lão quan sát cái hộp nhỏ này, bọn họ chưa từng thấy vật gì tương tự. Đây là thứ đồ chơi mới mà Biệt Vũ nghĩ ra để hành hạ bọn họ sao?
“Cái hộp nhỏ này là vật gì?” Thiền Y Tiên Tử mở miệng hỏi.
“Ta gọi nó là Tri Phủ.” Biệt Vũ nói: “Thông qua Tri Phủ, các vị có thể tra cứu thông tin mà mình muốn biết, cũng có thể thông qua nó để đưa ra câu hỏi cho các tu tiên giả khác hoặc giải đáp nghi vấn của các tu tiên giả khác. Có thể đăng tải và chia sẻ nội dung.”
“Nếu các vị không muốn thông tin mình tra cứu bị người khác biết, cũng có thể thông qua kênh bí mật của Tri Phủ để hỏi, chỉ cần trả một khoản tiền nhất định là có thể có được bí mật chỉ mình các vị biết.” Biệt Vũ trả lời.
Đây chính là mạng lưới tình báo do Biệt Vũ thiết kế, nàng thật sự không thể tin được Tu tiên giới rộng lớn như vậy lại không có một tổ chức tình báo nào. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể tự ra tay thôi.
“Còn có thể thông qua Tri Phủ thêm bạn bè, chia sẻ bí mật. Không cần truyền âm và Truyền Âm Phù cũng có thể truyền tin tức, còn hỗ trợ truyền tin theo nhóm, vân vân và mây mây…”
Nàng muốn mọi người đều sử dụng mạng lưới tình báo của nàng, đều phụ thuộc vào mạng lưới tình báo của nàng.
Làm ơn đi, ai có thể bỏ qua sức hút của nó cơ chứ?
Nghe có vẻ cũng thú vị đấy, những tu tiên giả này chưa từng nghe qua những điều Biệt Vũ nói. Đối với bọn họ, đây là một khái niệm vô cùng mới mẻ.
Huống hồ Biệt Vũ còn tâng bốc nó lên tận trời.
“Đây là vật mà chúng ta đều có thể có sao?” Có người hỏi.
“Đương nhiên.” Biệt Vũ gật đầu: “Các vị đều là người của Lăng Vân Tông ta, ta tất nhiên sẽ ưu tiên chia sẻ cho các vị.” Rồi nàng gọi vài đệ tử Nhận Kiếm Phong đi vào.