Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 262
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:48
Ứng Tu Nhan lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hắn không tiện nói với Biệt Vũ rằng đó là vì hắn nhìn thấy Biệt Vũ đã biến Ứng Tân thành hỗn loạn, dơ bẩn như một chốn nào đó trong quá khứ thành thành trấn du lịch thoải mái, đáng sống như bây giờ, khiến hắn cảm thấy khá phức tạp.
Đây là chuyện mà phủ thành chủ bọn hắn chưa từng làm được, cũng chưa từng nghĩ đến, Biệt Vũ thân là một nhân tu bé nhỏ, nhưng lại có thể làm được những điều này cho Quỷ thành.
Hắn có thể không cảm thấy phức tạp sao?
Chỉ huy cũng rất quan tâm hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này sao thế? Hay do không quen ở đây? Có cần kê đơn thuốc hoặc ăn chút kẹo chua không?”
“Còn có thứ này nữa sao?” Biệt Vũ nhướng mày, lần trước khi nàng rời đi, thứ này còn chưa được làm ra mà.
Chỉ huy gật đầu nói: “Không ít ma tộc, yêu tộc đến Ứng Tân thành của chúng ta du lịch hơi không hợp khí hậu ở đây, dù sao đất đai quỷ tộc của chúng ta cũng khác với những nơi khác. Để giúp họ giảm bớt tình trạng này, thành chủ đã đặc biệt cho y tu nghiên cứu ra loại kẹo chua đó.”
Nhưng chẳng phải quá buồn cười sao? Ứng Tu Nhan lại không quen khí hậu ư? Hắn sinh ra tại thành trấn này, sao có thể không quen được?
“Nếu vị tiểu huynh đệ này không thoải mái, có thể ăn chút kẹo chua của chúng ta để giảm bớt. Nhưng mà ta lại ngửi thấy hắn có hơi thở của quỷ tộc, vị tiểu huynh đệ này đến từ đâu vậy?” Chỉ huy thân thiện hỏi.
Ứng Tu Nhan cảnh giác nheo mắt lại, hắn vô thức cho rằng vị chỉ huy này đang thăm dò thân phận của hắn. Trong mắt Ứng Tu Nhan, vị chỉ huy này là một kẻ ti tiện xảo quyệt, lạnh lùng vô tình.
Tuyệt đối không thể có bộ dạng nhiệt tình, thân thiện như trước mắt. Chắc chắn có điều mờ ám!
Thế là Ứng Tu Nhan chỉ nhẹ giọng nói: “Ta vẫn luôn ở nhân gian, vậy nên mới có cơ hội quen biết Biệt sư tỷ.”
“Ồ? Nhưng ta nhớ Biệt đại nhân là đệ tử Lăng Vân Tông, Lăng Vân Tông là danh môn chính phái, thế mà bây giờ cũng đã bằng lòng thu nhận quỷ tu rồi sao?” Chỉ huy tò mò hỏi.
Câu hỏi của chỉ huy càng khiến Ứng Tu Nhan tin chắc rằng đối phương đang thăm dò thân phận của mình.
Thế nhưng đây chỉ là do Ứng Tu Nhan suy nghĩ quá nhiều, giờ đây Ứng Tân thành đã không còn là quỷ thành ảm đạm c.h.ế.t chóc như trước kia.
Bây giờ mọi người đều có thể kiếm tiền, thế nên chẳng phải tâm trạng của họ cũng tươi sáng hơn rất nhiều sao? Họ cũng sẽ giữ thái độ tốt khi đối xử với những du khách thuộc chủng tộc khác, tránh để lại ấn tượng xấu cho du khách.
Huống hồ Ứng Tu Nhan còn do Biệt Vũ dẫn vào. Địa vị của Biệt Vũ ở Ứng Tân thành giờ đây không hề thấp. Thế nên tất nhiên chỉ huy sẽ đối xử với Ứng Tu Nhan khách khí và thân thiện hơn nhiều.
Biệt Vũ vừa ăn dưa lưới, vừa thò đầu qua nói: “Ồ, thì ra là vậy.”
Ứng Tu Nhan kinh ngạc nhìn Biệt Vũ.
Chẳng lẽ Đại sư tỷ định nói cho tên chỉ huy này biết chuyện hắn là hỗn huyết ư? Ứng Tu Nhan không biết tên chỉ huy này có đoán ra được thân nhận của mình có vì chuyện này hay không, nhưng điều này đối với Ứng Tu Nhan mà nói là cực kỳ nguy hiểm.
Biệt Vũ nói: "Bây giờ toàn bộ Lăng Vân Tông đều đã nằm trong tầm kiểm soát của ta, ta nói sao thì là vậy, bọn họ dám có ý kiến?"
Ứng Tu Nhan khẽ thở phào. Biệt Vũ nói quả không sai, hiện giờ các trưởng lão, đại năng, thậm chí cả tông chủ của Lăng Vân Tông, khi gặp Biệt Vũ đều phải hết mực cung kính. Ai là người đứng đầu Lăng Vân Tông, là chuyện đã rõ như ban ngày.
Hắn cảm thấy hổ thẹn vì bản thân, không ngờ hắn lại nghi ngờ Đại sư tỷ có thể tiết lộ bí mật của mình. Nhưng cho dù Đại sư tỷ có nói ra thì sao? Đại sư tỷ tuyệt đối sẽ không cố ý làm bại lộ hắn.
Huống hồ, chẳng phải việc hắn có thể thuận lợi tiến vào Ứng Tân thành là nhờ Đại sư tỷ sao?
Ứng Tu Nhan nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xuyên qua lớp màn mỏng. Mặc dù giờ đây Ứng Tân thành tấp nập náo nhiệt, trông có vẻ đã hoàn toàn xóa bỏ mọi ngăn cách và hỗn loạn, nhưng hắn vẫn chú ý đến những binh lính quỷ thành đang ẩn mình trong bóng tối.
Ứng Tân thành không hề buông lỏng phòng bị vì chính sách mở cửa hiện tại, mà bọn họ vẫn đề phòng nghiêm ngặt. Chẳng qua là chuyển sự đề phòng của mình vào nơi tối tăm mà thôi.
Nếu một mình hắn cưỡng chế xông vào Ứng Tân thành, chỉ sợ căn bản không thể làm được.
"Không hổ là Biệt đại nhân, e rằng Tu tiên giới rồi sẽ có ngày cũng thành vật trong lòng bàn tay của Biệt đại nhân!" Chỉ huy không chút do dự nịnh nọt nói: "Đến lúc đó, mong Biệt đại nhân vẫn nhớ đến chúng ta."
"Đương nhiên rồi, các ngươi là nhóm đồ đệ đầu tiên mà ta dẫn dắt ra." Biệt Vũ giả dối cười.
Ứng Tu Nhan: "..."
Hắn không ngờ rằng tên chỉ huy luôn âm trầm trong ấn tượng của hắn lại còn biết nịnh bợ. Xem ra trong khoảng thời gian hắn rời đi, không chỉ Ứng Tân thành thay đổi lớn. mà ngay cả con người cũng thay đổi không ít.
Chẳng mấy chốc, chỉ huy đã lái xe đưa bọn họ đến trước phủ thành chủ. Giờ đây, phủ thành chủ cũng đã trải qua một đợt đại trùng tu. Không chỉ lớn gấp đôi mà môi trường xung quanh cũng trở nên sạch sẽ gọn gàng, trông chẳng khác gì chốn tiên gia danh môn nơi nhân gian.
Những hạ nhân của phủ thành chủ đứng dọc hai bên con đường đỏ dẫn vào phủ để tiếp đón. Khi Biệt Vũ và Ứng Tu Nhan bước xuống xe, bọn họ cung kính khom lưng vái chào Biệt Vũ.
"Cung nghênh Biệt đại nhân trở về Ứng Tân thành, cung nghênh Biệt đại nhân quang lâm phủ thành chủ." Các hạ nhân đồng thanh hô to.
"Ấy, chư vị vất vả rồi." Biệt Vũ hài lòng nói.
Ứng Tân thành bây giờ đã được uốn nắn thành dáng vẻ mà nàng muốn thấy, tràn ngập sự bóng bẩy và những lễ nghi hình thức của thời hiện đại. Điều này khiến Biệt Vũ cảm thấy thân thiết như được trở về nhà.
Còn thành chủ Chúc Trầm thì đang đứng ngay trước cổng phủ thành chủ để đón Biệt Vũ.
"Biệt đại nhân còn biết quay về sao." Ánh mắt Chúc Trầm đặt lên người Biệt Vũ, thậm chí hắn ta còn không thèm liếc nhìn Ứng Tu Nhan lấy một lần.
Biệt Vũ nhướn mày, nàng cảm thấy giọng điệu của Chúc Trầm có vài phần oán trách và quái gở.
"Chẳng phải tôi về để xem ông chủ của ta sống ra sao sao."
Biệt Vũ chuyển hướng công kích, bắt đầu trách móc Chúc Trầm: "À phải rồi, tốc độ phát triển của Ứng Tân thành không đạt mức ta kỳ vọng ban đầu. Theo dự kiến của ta trước đó, lẽ ra Ứng Tân thành bây giờ phải có lượng du khách nhiều gấp đôi hoặc hơn thế nữa mới phải."
Giọng Biệt Vũ bình tĩnh nhưng sắc bén, như thể nàng mới là chủ nhân, còn Chúc Trầm chỉ là kẻ làm công cho nàng vậy.
"Bây giờ ngay cả gấp đôi cũng chưa đạt được. Chúc thành chủ, ngươi có điều gì định nói với ta không?"