Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 278
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:49
Nhưng vì sao hắn lại đào mất linh đài của Biệt Vũ?
Dù Biệt Vũ đã sớm có suy đoán, nhưng từ đầu đến cuối, đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nàng hoàn toàn không có lý do và căn cứ, chỉ là những phỏng đoán và tưởng tượng dựa trên vài nguyên nhân không chính xác.
Biệt Vũ cố kìm nén sự bất an trong lòng, nàng tỉ mỉ quan sát hình dáng của từng con rối gỗ. Trong đó, nàng tìm thấy bốn đến năm con rối mặc y phục của đệ tử Nhận Kiếm Phong, trong đó có một con lại là Ô Linh.
Ô Linh từng tiếp xúc với Biệt Vũ không ít lần ở Vĩnh Dạ thành, tính tính cô nương này thẳng thắn lại trọng tình trọng nghĩa, nhưng giờ đây, nàng ấy cũng đã bị Biên Ứng luyện chế thành con rối, bị hắn âm thầm sát hại rồi thay thế.
Biểu cảm của những con rối gỗ đó đều vô cùng đau khổ, chắc hẳn việc bị người khác luyện chế thành con rối không phải là một cảm giác dễ chịu.
Khi sự thật bại lộ trước mặt Biệt Vũ, sống lưng lạnh toát và cú sốc khi va chạm với sự thật khiến Biệt Vũ liên tục lùi lại.
Điên rồi, Biên Ứng còn đáng sợ hơn nàng nghĩ.
Biệt Vũ không dám tưởng tượng, nếu nàng phát hiện ra chuyện này quá muộn hoặc vẫn luôn không nghi ngờ Biên Ứng. Vậy liệu có một ngày, tất cả mọi người trên Nhận Kiếm Phong đều biến thành con rối của Biên Ứng hay không.
Tất cả mọi người xung quanh nàng đều bị thay thế, mỗi người đều là Biên Ứng.
Biệt Vũ vẫn chưa hết hồn, nàng liên tục rùi lại, cho đến khi nàng va phải vật cứng qua tấm rèm đỏ rủ xuống, không phải là bóng nến mà là lồng n.g.ự.c của kẻ khác.
Cảm giác ma sát từ vải vóc truyền đến khiến Biệt Vũ đột ngột quay người lại, là Biên Ứng.
Chủ nhân của Khám Tinh Điện này vẫn luôn ở đây, hắn ẩn mình dưới rèm lặng lẽ quan sát từng cử động của Biệt Vũ.
Biên Ứng vẫn mặc một bộ bạch y như trước, tóc trắng như tuyết tùy ý buộc gọn sau lưng. Khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh nhạt kia dưới ánh lửa đỏ lờ mờ có vài phần quỷ dị khó tả.
Trong tay hắn đang nắm một con rối gỗ mới tinh, chỉ là một hình người còn chưa được mặc y phục và trang điểm. Thực ra, nếu những người có m.á.u có thịt này là con rối của Biên Ứng, thì nhất định những người này đã bị Biên Ứng sát hại, đoạt xá rồi rót hồn phách vào con rối gỗ để thao túng.
Biên Ứng đã phạm phải điều cấm kỵ nhất trong Tu tiên giới, mà hắn lại là người có tu vi cao nhất, được kính ngưỡng nhất trong Tu tiên giới hiện tại. Chuyện này cứ như trò người sói vậy.
Ai có thể nghĩ tới, người mà bọn họ kính ngưỡng nhất lại luôn thèm khát thân thể của bọn họ. Khi hắn cảm thấy mình cần thân thể đó, hắn sẽ không chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t rồi đoạt lấy nó.
Biệt Vũ liên tục lùi lại, bàn tay nàng giấu trong ống tay áo siết chặt bàn phím mini của mình, còn Biên Ứng thì không ngừng ép sát Biệt Vũ.
“Cơ Nguyệt? Sao ngươi lại ở đây?” Biên Ứng bình tĩnh hỏi, giống hệt giọng điệu khi hắn mượn Long Uyên kiếm của Biệt Vũ lúc trước.
Hắn không cảm nhận được sự kháng cự và sợ hãi của Biệt Vũ, hay nói cách khác, Biên Ứng không để tâm, bởi vì sự chênh lệch thực lực giữa hai người bày ra trước mắt, hắn tin chắc Biệt Vũ không thể trốn thoát.
Biệt Vũ cảnh giác lùi lại, nàng nói năng lộn xộn hỏi: “Ngươi dùng nến gì vậy? Vì sao nó không tắt?”
Nàng biểu hiện như thể hoàn toàn không phát hiện ra bí mật dơ bẩn của Biên Ứng.
Biên Ứng khẽ nói: “Vì sao ngươi lại cầm bản mệnh linh khí?”
Biệt Vũ vô thức siết chặt bàn phím, không ngờ Biên Ứng đã phát hiện nàng nắm bàn phím mini trong tay.
“Ta sẽ không hại ngươi, Cơ Nguyệt. Ngươi là hậu nhân của Biệt Lang, ta và Biệt Lang có quan hệ rất tốt.” Biên Ứng dịu dàng nói, sau đó hắn quay lưng về phía Biệt Vũ mà treo con rối gỗ trong tay lên sợi dây đỏ.
Biệt Vũ gần như không nhịn được cười, sẽ không hại nàng sao?
Cứ như thể kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t Biệt Vũ, đào mất linh đài của nàng, diệt sạch Biệt gia trong nguyên tác không phải là Biên Ứng vậy. Đúng là nói một đằng làm một nẻo.
“Nhưng mà…” Biên Ứng quay đầu nhìn Biệt Vũ.
“Chẳng lẽ sư tôn, phụ thân của ngươi không dạy ngươi rằng không được phép tự tiện xông vào địa bàn của người khác sao?” Giọng điệu của Biên Ứng vẫn dịu dàng.
“Ta nghĩ ngươi nhất định phải chịu phạt, đây là điều ta không hề mong muốn. Nhưng không có quy củ thì khó mà thành khuôn khổ.”
Trong lòng Biệt Vũ dâng lên một dự cảm không lành, nàng lập tức muốn nhấn chiếc bàn phím trong tay để thoát khỏi trạng thái hiện tại. Song, tốc độ của Biên Ứng lại nhanh hơn nàng.
Biên Ứng nắm lấy cổ tay Biệt Vũ rồi dùng sức một cái, bàn phím lập tức tuột khỏi tay Biệt Vũ.
“A…” Biệt Vũ khẽ kêu một tiếng đau đớn.
Lão hồ ly không hổ là lão hồ ly, Biên Ứng đã thành công chứng minh cho Biệt Vũ một điều rằng, người hiện đại không hơn người. Hồ ly nhỏ đấu không lại lão hồ ly, cho dù con hồ ly nhỏ này đến từ hiện đại cũng vậy.
Biên Ứng đã nghiên cứu bản mệnh linh khí của Biệt Vũ từ lâu, nên hắn biết phải làm thế nào để ngăn Biệt Vũ phản ứng.
Dưới sức mạnh của Phủ Bội Tiên Quân, Biệt Vũ hoàn toàn không thể chống cự, Phủ Bội Tiên Quân kéo Biệt Vũ tựa như xách một con mèo nhỏ hay một con ch.ó con vậy, vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn kéo Biệt Vũ lên Long Uyên kiếm, dưới ánh trăng sáng, không một đệ tử Nhận Kiếm Phong nào nhìn thấy Phủ Bội Tiên Quân kéo Biệt Vũ ngự kiếm rời khỏi Nhận Kiếm Phong.
Trên đường đi, Biệt Vũ vẫn luôn giãy giụa. Nhưng Biên Ứng chỉ cần đè Biệt Vũ lại là đã có thể khiến mọi sự giãy giụa của Biệt Vũ hóa thành vô ích. Dưới cơn đau kịch liệt khi bị kiềm chế, Biệt Vũ không thể tập trung tinh lực để cấu tạo bàn phím.
Mỗi khi nàng chuẩn bị gắng gượng chịu đựng đau đớn để cấu tạo bản mệnh linh khí, Biên Ứng luôn phát hiện ra. Sau đó, hắn sẽ dùng sức mạnh hơn để cắt ngang động tác của Biệt Vũ.
Giống như mèo vờn chuột vậy, hắn ung dung tự tại mà trêu đùa Biệt Vũ.
Thế là Biệt Vũ thở dốc trừng mắt nhìn Biên Ứng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Biên Ứng vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng giả dối: “Trước khi Khuy Đắc Thiên Đạo Chi Thuật thất truyền, người đời gọi ta là Phủ Bội Tiên Quân. Nay, Tu tiên giới gọi ta là Khám Tinh Quân. Ngươi còn muốn biết điều gì nữa không?”
Biệt Vũ thở phào một hơi: “Đệ tử biết lỗi rồi. Đệ tử không nên tự tiện xông vào Khám Tinh Điện, xin ngài tha cho đệ tử.”
Nàng vốn muốn hỏi về chuyện của Nhược Ức Sầu, nhưng nàng nhận ra Biên Ứng chưa chắc đã biết nàng đã hay Nhược Ức Sầu cũng là con rối của hắn. Nếu nàng nói ra, chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ sao.