Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 285

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:50

Trên vách băng còn khắc những hoa văn hoa dâm bụt tinh xảo, do Kính Trung Quân khắc.

Đỉnh đầu của họ không còn là màn sương mù mịt, áp bức không thấy điểm cuối nữa, mà là những ngôi sao kim cương lấp lánh và cực quang, đây cũng là ảo cảnh mà Nhạn Phi Trần tạo ra bằng pháp thuật, để Biệt Vũ thấy một bầu trời dễ chịu hơn, phù hợp hơn với cảnh đẹp của nơi này.

Ngoài ra, phía sau căn nhà nhỏ của họ còn có một suối nước nóng thường trực bị màn che khuất, tấm màn này do Biệt Vũ làm, nhưng suối nước nóng lại do Nhạn Phi Trần đào. Hơn nữa, Nhạn Phi Trần đã dùng chút thủ đoạn mới khiến suối nước nóng này vẫn giữ được nhiệt độ cao giữa vùng cực hàn.

Chỉ bởi vì trước đó Biệt Vũ từng nói muốn tắm, không tắm thì không có động lực để tiếp tục làm. Nhạn Phi Trần không nói hai lời đã đào suối nước nóng cho Biệt Vũ.

Cả căn nhà nhỏ sang trọng này nữa, tuy Biệt Vũ xây nên nó thông qua việc dựng mô hình, nhưng mọi vật dụng bên trong đều do Nhạn Phi Trần tìm kiếm và mang đến.

Kết quả, giờ khắc này, Biệt Vũ lại nói với hắn rằng nàng cảm thấy hắn hơi phiền.

Nhạn Phi Trần: “...”

Hắn nhìn Biệt Vũ giống như nhìn một kẻ bạc bẽo vô tình.

Biệt Vũ vô tội chớp mắt: “Chẳng lẽ ngươi không có cuộc sống của riêng mình sao? Sao cứ nhất định phải ở đây ăn của ta, dùng của ta? Tâm trạng ta không tốt, muốn yên tĩnh một mình, mà ta lại không ra ngoài được, vậy chẳng phải người đi chỉ có thể là ngươi sao?”

Nhạn Phi Trần: “...” Phân rõ nhanh thật đấy.

Nhạn Phi Trần liếc nhìn Biệt Vũ, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Vậy khi nào ta có thể trở lại?”

“Ngày kia chăng?” Biệt Vũ không chắc chắn nói.

Bây giờ, nàng và Nhạn Phi Trần đã thực sự thân thiết. Khi đối diện với Nhạn Phi Trần, nàng không còn cảm thấy đối phương là một kẻ bí ẩn cao siêu khó lường nữa. Kính Trung Quân cũng chẳng có gì khác biệt, hắn vẫn sẽ cúi đầu trước di sản cơ sở hạ tầng do tổ tiên để lại.

Nhạn Phi Trần gật đầu, đang định rời đi thì Biệt Vũ lại gọi hắn lại.

“Ngươi nhớ đem ít thức ăn đến, cả phân bón nữa.” Biệt Vũ dặn dò.

Nhạn Phi Trần hứng thú nhìn sang: “Ngươi định an cư lạc nghiệp ở hang băng Vạn Niên này sao?”

Biệt Vũ khinh miệt nhìn hắn: “Đã làm cơ sở hạ tầng thì phải làm cho tới nơi tới chốn. Sau này, nếu có ai rơi xuống cái hố băng này thì chẳng phải sẽ phải sống nhờ vào những thứ ta để lại sao? Khi mỗi một người bọn họ nhìn thấy hoa mộc lan được khắc trên tường băng, họ đều sẽ biết rằng đây là ta, là Biệt gia.”

“Phải làm nó lớn mạnh hơn!” Biệt Vũ nói.

Nhạn Phi Trần: “Được.”

Cả đời hắn chưa từng trồng trọt, nhưng hắn thật sự rất tò mò xem Biệt Vũ định làm thế nào để khiến các sinh vật khác sống được trong môi trường cực hàn này, huống chi mặt băng này thậm chí còn chẳng có lấy chút đất nào.

Thế nên sáng sớm ngày kia, khi Nhạn Phi Trần mang thức ăn và phân bón quay lại hang băng Vạn Niên, nơi này đã có thay đổi to lớn.

Cây lê bên cạnh căn nhà nhỏ đã được di chuyển ra phía sau, khu vực bên cạnh căn nhà nhỏ được vài con có hình dạng kỳ quặc bao quanh… Gia cầm?

Những con lợn, gà và bò này đều trông rất… nói thế nào nhỉ, rất vuông vức. Hơn nữa, thậm chí những con vật này còn có thể phát ra tiếng kêu mà không cần mở miệng. Điều này đã tạo ra một cú sốc lớn cho tam quan của Nhạn Phi Trần.

Ngoài ra, hắn còn thấy Biệt Vũ thật sự đã đào được đất. Chỉ có trời mới biết nàng làm cách nào mà tạo ra được đất, nhưng sự thật là nàng đã trồng rau trên đó rồi.

Biệt Vũ đang miệt mài gieo hạt, nàng ngẩng đầu liếc Nhạn Phi Trần một cái, nói: “Về rồi đấy à.”

“Những... Sinh vật này là thế nào?” Nhạn Phi Trần thực sự không tiện gọi chúng là gia súc, trên thực tế, hắn còn không chắc chắn những thứ này có phải là gia súc trong tưởng tượng của hắn hay không. Nói thế nào nhỉ? Nói giống thì cũng có vài phần giống, nhưng trông hơi góc cạnh.

“Sinh vật?” Biệt Vũ hơi nhướng mày: “Ngươi cứ gọi chúng là lợn, gà và bò.”

“Chúng không giống với những sinh vật bình thường trong Tu tiên giới.” Nhạn Phi Trần nhận xét.

“À, cái này à.” Biệt Vũ thành thật nói: “Ta bê nguyên mô hình nguyên bản vào đấy, nó vốn trông như vậy, yên tâm đi, ăn được đó. Chỉ là trông hơi xấu tí thôi.”

Nhạn Phi Trần không muốn hỏi Biệt Vũ từ “nguyên bản” mà nàng nói là cái gì.

Biệt Vũ rải phân bón mà Nhạn Phi Trần mang về vào đất, nhưng đất hoàn toàn không có phản ứng gì.

“Phân bón của ngươi không đúng loại rồi.” Biệt Vũ cảm thán.

“Chẳng lẽ trên thế gian này còn có loại phân bón vừa rắc vào thì cây cối sẽ lập tức mọc lên ngay sao?” Nhạn Phi Trần hỏi, ý định ban đầu của hắn là phản bác Biệt Vũ, nhưng sau đó hắn lại đổi ý, hắn cảm thấy Biệt Vũ có thể thực sự làm được điều đó.

“Ngươi vốn có thể khiến thực vật mọc thành hình dáng ngươi muốn, hà cớ gì phải hao tâm tốn sức đi trồng trọt vậy?”

“Ngươi không hiểu đâu, sao chế độ lập trình viên có thể vui bằng chế độ mạo hiểm được? Đã là gây dựng cơ sở hạ tầng thì đương nhiên phải tự mình trồng.”

Huống hồ, đây cũng là một cách rất tốt để g.i.ế.c thời gian, Biệt Vũ thầm bổ sung trong lòng.

Trời mới biết nàng còn phải ở trong đây bao lâu nữa, nên càng tìm được nhiều cách để g.i.ế.c thời gian thì càng tốt.

“Hãy nhìn đây.” Biệt Vũ lấy ra một túi cốt tro từ trong túi gấm. Túi gấm này là Biệt Vũ nhờ Nhạn Phi Trần mang đến cho nàng. Không phải là túi gấm trước đây của nàng, mà là một chiếc hoàn toàn mới. Nàng dùng nó làm túi đựng đồ.

Biệt Vũ đã dùng xương cốt trong hang băng này để làm ra chiếc túi tro cốt này. Nhưng nàng chỉ dùng xương cốt của động vật, còn xương cốt của con người thì nàng đã chôn chúng trong tuyết, mong rằng kiếp sau họ có thể đầu thai vào thời hiện đại, đừng đến Tu tiên giới nữa.

Biệt Vũ rải tro xuống đất, sau đó hạt giống trong đất lập tức nảy mầm, mọc rễ và phát triển với tốc độ mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy được. Sau đó, Biệt Vũ lại rắc thêm chút tro về phía cây trồng đó, cây trồng vốn chỉ mới nảy mầm lập tức phát triển trưởng thành.

Loại cây tươi non màu đỏ, tròn vo này chính là cà chua. Biệt Vũ hái một quả cà chua nhét vào tay Nhạn Phi Trần, Nhạn Phi Trần kinh ngạc nhìn Biệt Vũ, không ngờ nàng lại đưa cho hắn ăn trước. Nhạn Phi Trần dùng phù chú liên quan đến nước làm sạch quả cà chua.

Sau đó Biệt Vũ lại lấy quả cà chua từ tay Nhạn Phi Trần rồi cắn một miếng cà chua chua ngọt, sau đó còn lẩm bẩm cảm thán: “Phân bón ngươi mang về không được rồi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.